Trên màn trướng đổ xuống hai bóng hình quấn quýt. Vệ Trăn đưa tay vuốt lên lông mày và ánh mắt của hắn: "Ngày đó, ta chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy chàng đợi ta dưới mưa hoa, chàng vươn tay về phía ta, nắm từng ngón tay ta, vận mệnh của tha liền quấn lấy chàng, hoàn toàn không thể tách rời."
Tất cả những lời nói còn lại, hóa thành sự cọ xát giữa những cánh môi.
Gió đêm mát lành, trăng tròn vành vạnh. Sắc xuân dịu dàng, cây cối xanh tươi vô tận, chính là lúc hợp miên.
Khi mùa hè đến, cây cối càng trở nên xanh tốt. Vệ Trăn và Kỳ Yến đã ở lại Nguỵ quốc với Ngụy Vương một thời gian dài, cũng đến lúc phải rời đi. Trong thời gian này, dưới sự chăm sóc của Tả Doanh, tinh thần của Ngụy Vương đã cải thiện rõ rệt, mặc dù bệnh tình chưa được chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có dấu hiệu tốt đã đủ khiến Vệ Trăn vui mừng.
Phía bên Tấn quốc vẫn còn rất nhiều việc chờ họ quay về xử lý, Vệ Trăn và Kỳ Yến không thể ở lại lâu hơn nữa, hai người lên đường trở về Tấn.
Mười mấy ngày sau, đoàn xe trở về Tấn đô.
Thị vệ đang bốc dỡ hành lý từ xe ngựa xuống, trong vương điện các cung nhân đi lại tấp nập, bận rộn quét dọn sắp xếp.
Vệ Trăn bước qua ngưỡng cửa vương điện, thấy Kỳ Yến đứng giữa điện, ngẩng đầu nhìn tấm biển do Tấn Vương đích thân đề chữ.
Vệ Trăn đi đến bên cạnh hắn: "Chàng vẫn còn nghĩ đến ngoại tổ phụ ư?"
Kỳ Yến nói: "Phải, ta đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803044/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.