Tả Doanh định ngăn nàng, nhưng nàng đã đ.â.m mạnh thêm mấy nhát vào người Khương Kỷ, nhát cuối cùng không lệch chút nào mà đ.â.m thẳng vào cổ họng Khương Kỷ, m.á.u tươi tuôn trào như thác.
Bàn tay Khương Kỷ vươn về phía nàng vẫn còn lơ lửng giữa không trung, sau nhát đ.â.m cuối cùng, cánh tay thẳng tắp trượt xuống, chạm đất, trông thật kinh khủng.
Lạc Thư vứt thanh kiếm đi, Tả Doanh cúi xuống ôm lấy nàng, nàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vũng m.á.u thịt c.h.ế.t chóc trước mặt, toàn thân run rẩy không ngừng.
"A Thư, A Thư…"
Lạc Thư quay đầu nhìn Tả Doanh, ánh mắt dần tụ lại, nước mắt dâng lên trong khóe mắt. Khi hắn nhẹ nhàng an ủi nàng, nàng không kìm được nữa, lao vào lòng hắn khóc nức nở: "A huynh…"
Những đau đớn và sỉ nhục từ những năm tháng bị chà đạp, cuối cùng cũng tìm thấy một lối thoát trong ngày hôm nay.
Tả Doanh nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, không sao rồi."
Lạc Thư khóc không thành tiếng.
Cả đại điện hỗn độn, cột lớn trong tẩm điện dính đầy m.á.u văng, nàng toàn thân đỏ rực, m.á.u từ má và tay vẫn không ngừng nhỏ giọt.
Tả Doanh ngẩng đầu nhìn t.h.i t.h.ể Tề Vương, nói với thủ hạ: "Đem thủ cấp giao cho Tấn Vương."
Đến giây phút này, mọi thứ dường như đã kết thúc.
Tả Doanh cúi đầu, mi mắt người phụ nữ trong lòng còn đọng những giọt lệ trong suốt, tay nàng nắm chặt vạt áo trước n.g.ự.c hắn, hắn nhẹ nhàng nói: "A Thư, nàng muốn ở lại Tề cung đợi ta trở về, hay là…"
"Ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803039/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.