Kỳ Yến nhướng mi, cười nhẹ: "Khi xưa ngươi cấu kết địch quốc, phản bội tiên vương, bây giờ cũng nếm trải hương vị tương tự. Rốt cuộc chuyện này thế nào, ngươi chẳng lẽ không rõ sao?"
Hai người họ, một người đứng ở dưới, một người ngồi ở trên, nhưng Cơ Uyên lại cảm thấy, rõ ràng là Kỳ Yến đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thiếu niên năm xưa mới đến Tấn quốc còn yếu thế, chớp mắt đã trở thành quân vương sở hữu vạn quân, lạnh lùng và uy nghiêm, toàn thân không thể xâm phạm.
Kỳ Yến không nói nhiều lời vô ích, lùi lại một bước, ra lệnh cho thuộc hạ: "Giải hắn xuống!"
Binh lính tiến lên, thô bạo kéo hắn đứng dậy, đưa hắn đến trước mặt Kỳ Yến.
Kỳ Yến nói: "Quỳ xuống!"
Binh lính mạnh mẽ ấn hắn quỳ xuống đất, Cơ Uyên bị buộc phải ngẩng đầu lên, đập vào mắt là tấm biển phía trên.
"Choang" một tiếng giòn tan, Kỳ Yến ném một thanh trường kiếm xuống trước mặt hắn.
"Hối hận không?" Giọng Kỳ Yến lạnh nhạt: "Ngươi nhìn tấm biển do tiên vương tự tay đề, tự mình kết liễu đi."
Cơ Uyên nhìn thanh trường kiếm, cười một tiếng: "Tấn Vương muốn ta sám hối với tiên vương sao? Nhưng đến giờ phút này, trong lòng ta vẫn không cảm thấy chút hối hận nào, nếu có làm lại từ đầu cũng sẽ chọn như vậy."
Cơ Uyên quay đầu lại, ánh kiếm sáng chói chiếu lên mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo: "Con đường lên ngôi vua để giành lấy quyền lực, định sẵn là cô độc. Ta là vậy, ngươi cũng vậy. Ngươi đã trở thành vua của Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803036/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.