Vệ Trăn đã chống đỡ mấy ngày liền, đã kiệt sức. Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt hắn, hai đầu gối nàng mềm nhũn, cả người đổ về phía trước. Hắn phi nhanh xuống ngựa, ôm chặt lấy nàng, một cách đầy mạnh mẽ, như muốn nghiền nát nàng trong vòng tay mình.
Vạn ngàn cảm xúc, vô vàn tơ tình, tất cả đều hòa quyện trong vòng ôm ấy.
Nàng cứ ngỡ đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn, chỉ mong hắn bình an nơi tiền tuyến là đủ, tuyệt nhiên không ngờ hắn lại phi ngựa đến gặp nàng.
Hắn từng nói dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin tưởng hắn. Lần này hắn vẫn giữ lời.
"A Trăn." Hắn khàn giọng gọi, mọi cảm xúc trong lòng Vệ Trăn đều trào dâng mãnh liệt.
Tiếng "tách" vang lên, chuỗi dạ minh châu mà nàng nắm chặt trong tay từ đêm qua rơi xuống đất, nước mắt trong suốt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm vào vai hắn.
Nàng cuối cùng không kìm được nữa, vùi vào lòng hắn, bật khóc nức nở: "Kỳ Yến!"
Tiếng gió mạnh rít bên tai, vạt áo bay phấp phới.
Nàng loạng choạng ngã vào vòng tay Kỳ Yến. Hắn siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy nàng.
Ngực hai người áp sát vào nhau, nước mắt nóng hổi của Vệ Trăn trượt vào hõm cổ hắn, toàn thân nàng không ngừng run rẩy nhẹ.
Hai mắt Vệ Trăn ngấn nước, toàn thân nóng bừng, tình ý trong lòng trào dâng, khiến nàng theo bản năng muốn hôn hắn, nhưng chợt nhận ra xung quanh vẫn còn rất nhiều người.
Nàng lập tức dừng lại động tác, nhưng không rời khỏi vòng tay hắn, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803027/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.