Vệ Trăn cụp mắt xuống, nhìn bản đồ trước mặt: "Quân Sở đến như hổ dữ, nhất định sẽ một hơi vây thành, trong mấy ngày đầu phát động tấn công mạnh mẽ, chỉ cần chúng ta chống đỡ được đợt tấn công ban đầu, đợi đến khi sĩ khí quân Sở suy yếu, liền có thể giành chiến thắng."
Vệ Trăn tuy chưa từng dẫn binh đ.á.n.h trận, nhưng từ nhỏ đã được ở bên Tổ phụ, mưa dầm thấm đất, lại ở bên Kỳ Yến lâu như vậy, cũng không đến nỗi không hiểu chút nào về binh pháp.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc hay hoảng sợ của các quần thần, nàng dứt khoát nói: "Ta sẽ viết thư cho Vệ Lăng, bảo hắn nhanh chóng từ Tấn quốc trở về cứu viện. Vậy nên, các vị cũng đừng chần chừ nữa, lập tức hành động, điều động lương thảo, kiểm kê vũ khí. Lúc kinh đô nguy cấp, cần các vị cùng ta hỗ trợ."
Lời nói của nàng dứt khoát, khiến mọi người không kịp chìm trong hoảng loạn nữa, nhanh chóng xác định rõ trách nhiệm của mình.
Vệ Trăn giữ lại các tướng lĩnh quân sự để bàn bạc kế sách nghênh địch. Ngoài điện, trời từ xanh thẳm chuyển sang vàng ảm đạm, rồi dần dần tối hẳn, Vệ Trăn mới bước ra khỏi vương điện.
Gió lạnh đêm khuya nhẹ nhàng thổi đến, khiến váy áo nàng tung bay theo gió.
Dưới ánh trăng mờ mịt, những bậc thềm đá cẩm thạch trắng xếp chồng lên nhau, phía trước là những bức tường cung điện trùng trùng, xa hơn nữa, núi non ẩn mình trong bóng đêm.
Đêm đến, trên phong hoả đài thắp lên ngọn lửa báo hiệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803016/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.