Đầu ngón tay hắn lướt qua lòng bàn tay nàng, khẽ móc nhẹ một cái, Vệ Trăn thở dốc, theo bản năng muốn rụt tay về trong ống tay áo.
Ở đây còn có nhiều người như vậy, hắn lại dám nắm tay nàng.
Nhưng nàng nhìn hắn, vẫn khẽ gật đầu.
Vệ Trăn và hắn cỡi ngựa rời khỏi doanh trại, phi nước đại vài dặm, hai người xuyên qua một khu rừng nhỏ, phía trước lại xuất hiện một bãi cỏ, lúc này mới dừng lại.
Kỳ Yến buộc ngựa của hai người vào cây, kéo mặt nạ trên mặt xuống, nói: "Nơi này cách doanh trại một đoạn, sẽ không có ai đến đâu."
Đã là mùa thu, cỏ dại vẫn xanh mướt như rửa, lay động theo gió phát ra tiếng xào xạc, như đang ngân nga.
Ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ lên lá cỏ và vạt váy của nàng một lớp viền vàng, nàng và hắn cứ thế nắm tay nhau, dù chỉ là đi bộ không mục đích, ngắm cảnh tùy ý, cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Không có những chuyện phiền lòng quấy rầy, nơi đây dường như là một thế ngoại đào nguyên, cách biệt với mọi thứ bên ngoài.
Họ đi vào biển hoa, Vệ Trăn vén váy chạy vào, xoay một vòng trong bụi hoa, tâm trạng nàng rất tốt, quay đầu lại, thấy Kỳ Yến đang cúi đầu hái hoa, nàng bước đến, vừa định hỏi, hắn đã đưa bông hoa trong tay đến trước mặt nàng.
"Hôm nay hai vị vị hôn phu cũ của nàng đều ở đây, nếu ta không thể hiện tốt để giành lại Công chúa thì e rằng đã quá muộn. Bông hoa này tặng nàng, đừng giận ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803009/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.