Ánh mắt Cảnh Hằng lạnh băng, phía sau hắn là các đại thần, trong đó có không ít người là cựu thần của Sở quốc, đương nhiên nhận ra Vệ Trăn.
Các thần tử Sở quốc xì xào bàn tán: "Ngụy vương không đích thân đến dự thì thôi, sao lại phái một Công chúa đến? Là thật sự bệnh nặng không xuống giường được, hay là Nguỵ quốc không có người rồi?"
"Tiểu nữ ở vùng biên viễn Tây Bắc, thuở nhỏ lưu lạc sang Sở quốc ta, nhờ Sở quốc mới sống sót, nay lại một bước hóa thành Nguỵ Công chúa. Nhưng một tiểu nữ thì có được bao nhiêu tầm nhìn? E rằng ở Nguỵ quốc cũng không có nhiều tiếng nói, Ngụy vương lại để nàng thay mặt đến dự, thật là hoang đường!"
Những lời ác ý trắng trợn này truyền rõ mồn một khắp trong lều.
Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn người vừa nói, gọi người bên cạnh. Hầu như cùng một lúc, hoặc là trước khi Vệ Trăn cất tiếng, Kỳ Yến đã nắm chặt bảo kiếm bên hông, bước về phía đối diện.
Sứ thần vừa buông lời nhìn Kỳ Yến đi tới, cười khẩy: "Đây là nơi đàm phán hòa ước, Nguỵ Công chúa cho thị vệ đến làm gì?"
Vị thần tử khinh miệt nhìn Kỳ Yến, khạc một tiếng: "Đồ ch.ó săn hèn mọn, ngươi có biết ta là ai không!"
Kỳ Yến dừng lại trước mặt hắn, cười lười biếng: "Phải, ta là đồ ch.ó săn, không chỉ là ch.ó săn của Nguỵ Công chúa, mà còn là nanh vuốt trung thành nhất của Công chúa, tự nhiên tuân theo mọi mệnh lệnh của Công chúa. Nhưng ta thế nào, cũng không đến lượt một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803007/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.