"A Lăng, đệ cũng là người thân của ta, trước đây ta sao có thể nói là một mình?" Vệ Trăn nắm lấy hai tay hắn: "Đệ là đệ đệ của ta, có thể coi phụ thân của ta là phụ thân ruột của đệ."
Vệ Lăng vội vàng lắc đầu: "Thần không dám."
Vệ Trăn cười nói: "Đệ và ta từ nhỏ đã ở bên nhau, chúng ta chính là tỷ đệ, không khác gì những cặp tỷ đệ khác trên thế gian. Ta sẽ không vì tìm được phụ thân mà quên mất đệ là đệ đệ của ta."
"Tỷ tỷ, ta…" Mắt Vệ Lăng ướt lệ.
Nước mắt từ mắt hắn rơi xuống, đọng trên mu bàn tay đang chồng lên nhau của hai người, nhiệt độ nóng bỏng như muốn đốt xuyên tay Vệ Trăn.
Vệ Trăn quay đầu nhìn Ngụy Vương: "Phụ vương."
Ngụy Vương đứng dậy, đi vòng qua bàn đến chỗ hai người, đối mắt với thiếu niên, trong mơ hồ nhớ lại khi con gái mình lần đầu trở về Ngụy quốc, đối mặt với thiện ý của mình cũng khá bối rối, không biết phải đáp lại mình thế nào, nếu là đứa trẻ từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ngụy Vương nói: "Tỷ tỷ con nói mẫu thân các con ở Sở quốc mất sớm, vậy phụ thân trên danh nghĩa chưa bao giờ quan tâm đến con phải không?"
Thiếu niên đáp một tiếng, cúi đầu nghiến răng, đường nét khuôn mặt căng thẳng, kiềm chế cảm xúc của mình.
"Nếu con không ngại, có thể như a tỷ con, gọi ta một tiếng phụ thân." Ngụy Vương đỡ hắn đứng dậy: "Quả nhân dưới gối không có con trai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802997/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.