Vệ Trăn lắc đầu, mái tóc dài xõa trên má hắn, cười nói: "Không phải. Lúc đó ta nhìn thấy con đại bàng bay lượn trên trời, nghĩ rằng, sa mạc không lối ra mà chúng ta đang mắc kẹt, trong mắt con đại bàng kia sẽ là gì?"
Kỳ Yến nói: "Chỉ là một phần của đồng cỏ xanh mướt trải dài vô tận."
"Đúng vậy, ta cảm thấy chàng chính là con đại bàng dũng mãnh ấy, tung cánh giữa trời xanh, mắt nhìn ngàn dặm, sa mạc không thể giam cầm chàng, chàng nhất định có thể vượt qua biển cát rộng lớn," ngón tay nàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn: "ngay cả khi ta không ở bên cạnh chàng."
Kỳ Yến im lặng không nói, hồi lâu mới nói: "Nhưng nếu ta là đại bàng, nàng là gì?"
Vệ Trăn lắc đầu, nàng chưa từng nghĩ về vấn đề này.
Kỳ Yến nói: "Đại bàng cũng chỉ là vật phàm trần, cao xa hơn đại bàng là bầu trời, nếu ta là đại bàng, vậy nàng chính là bầu trời xanh, xanh biếc vô tận, rộng lớn bao la, bao dung ta, đồng hành cùng ta."
Năm ngón tay hắn và năm ngón tay nàng đan vào nhau, như có tình ý triền miên kéo dài từ đầu ngón tay.
Vệ Trăn chưa từng nghe lời khen ngợi nào như vậy, đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh sáng, thân mật cuộn mình trong vòng tay hắn.
Nụ hôn của hắn rơi xuống trán nàng, Vệ Trăn để hắn hôn, hỏi: "Đợi Tả Doanh đến rồi, chàng đã nghĩ kỹ kế hoạch sau này chưa?"
Kỳ Yến nói: "Chúng ta sẽ trở về biên giới Tấn Sở trước, tập hợp binh mã ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802966/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.