Vệ Trăn vội rụt tay về, nói: "Không cẩn thận va phải thôi, không sao đâu."
Mấy ngày nay, nàng tranh thủ lúc Kỳ Yến không có nhà, lén lút đan nón tre, muốn kiếm thêm chút tiền để duy trì chi tiêu. Vệ Trăn không muốn hắn biết những vết thương đó từ đâu mà có, nếu không anh nhất định sẽ tự trách.
Hắn dường như đã thoát khỏi nỗi đau buồn, nhưng Vệ Trăn biết rõ trong lòng hắn vẫn không thể quên trận chiến đó, nếu không thì mỗi khi rảnh rỗi, hắn cũng sẽ không xem lại bản đồ, vạch ra từng bước đi sau khi ra ngoài. Vệ Trăn không muốn tạo thêm áp lực cho hắn.
Kỳ Yến nói: "Chúng ta vào nhà đi, ta bôi t.h.u.ố.c cho nàng."
Hắn vào nhà, lấy lọ t.h.u.ố.c từ trong tủ ra, kéo nàng đến bên bàn ngồi xuống. Mặt trời vẫn chưa lặn, cửa sổ đang mở, ánh sáng trong suốt xiên vào, điểm xuyết lên lông mày và vạt áo của hắn. Lông mi hắn dài và dày, sắc mặt tái nhợt, khi bôi t.h.u.ố.c rất chăm chú.
Như nhận ra ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nói: "Vết thương đã được bôi t.h.u.ố.c rồi. Hôm nay ta từ chợ về, đặc biệt mang theo một con dê, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt dê và canh dê."
Vệ Trăn ngạc nhiên, tiền công chép sách mỗi ngày của họ rất ít ỏi, chỉ đủ để duy trì một chút chi tiêu trong nhà, làm sao hắn có thêm tiền mua thịt dê được? Kỳ Yến nói: "Hôm nay Cừu Do Vương ban thưởng cho ta một ít tiền, ta nghĩ nàng mấy ngày nay chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802959/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.