Các cung nhân quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói: "Công chúa đã đi từ chiều…"
Cơ Uyên khẽ cười một tiếng.
Cuộn tre trên bàn bị gió thổi kêu xào xạc, Cơ Uyên đi tới, tùy tiện lật xem, toàn là những lời trong thư của hắn.
Trong đó có một bức thư, hẳn là Kỳ Yến vừa gửi từ biên ải về cho nàng, viết: "Tâm mù có thể chữa, người trong vũ trụ, nhỏ bé như phù du, ví như lá cỏ trên núi non hùng vĩ, ý rộng thì trời rộng."
Cơ Uyên bình tĩnh đọc xong thư, hỏi người phía sau: "Cửa thành đã bị phong tỏa chưa?"
Phía sau im lặng, sau đó có người nói: "Thuộc hạ đi ngay."
Cơ Uyên quay người: "Đi lấy ngựa của ta."
Thị vệ đi theo hắn cùng ra khỏi điện. Cơ Uyên nhìn màn đêm sắp buông xuống, hắn nhớ rõ ràng, chiều tối khi hắn về cung, lính gác cổng không báo cáo với hắn có ai ra ngoài, vậy thì dù Vệ Trăn có rời đi, cũng phải sau khi hắn về cung, tuyệt đối không kịp ra khỏi thành.
Tiếng vó ngựa giẫm trên phiến đá xanh, vang vọng lớn.
"Phi!"
Kinh đô phồn hoa, người qua lại tấp nập như dệt cửi. Mọi người nghe thấy tiếng "Tránh ra!" rồi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ đang cưỡi ngựa phi nước đại. Ngựa chạy nhanh như gió, tà váy màu đỏ thạch lựu của nàng bay phấp phới theo gió, lướt qua như ngọn lửa bùng cháy.
Phía sau nàng là khoảng hai mươi hộ vệ đi theo sát, mang cung dài hoặc bảo kiếm, ai nấy đều cao lớn, vạm vỡ và dũng mãnh.
"Tránh ra!"
Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802933/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.