Kinh thành ẩn mình trong sự phồn hoa, còn cách kinh đô vài trăm dặm, doanh trại quân Tấn như một con mãnh thú nằm phục dưới ánh hoàng hôn.
Ngày mai là ngày hai Tề – Tấn giao chiến.
Hoàng hôn buông xuống, trên đỉnh đồi cao, ba bóng người đứng sừng sững.
Tấn Vương ngồi trên ngựa, nhìn xuống những binh lính đang luyện võ, không khí hoang tàn của chiến trường cổ xưa ập đến.
"Cảnh cũ năm xưa, nay hóa thành đất vàng. Bốn bề mênh mông, anh hùng hồn đoạn, đường đến đây là hết rồi."
Gió dài thổi đến, cảm khái của Tấn Vương tan biến trong gió.
Hồng Thạc cười nói: "Tề – Tấn giao phong, thiếu tướng quân nhiều lần khải hoàn, Đại vương đáng lẽ phải vui mừng mới phải."
Tấn Vương chăm chú nhìn bóng người phía dưới, một nam tử trẻ tuổi mặc võ phục màu đen, dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng lung linh, dáng người thanh tú cao ráo.
"Dù là hành quân tác chiến, hay chỉ huy mưu lược, Kỳ Yến đều cực kỳ xuất sắc, đây chính là tướng tinh trời sinh, dù là khi quả nhân còn trẻ, so với hắn e rằng cũng phải kém một bậc, nếu đây là tôn tử của quả nhân, thì tốt biết bao?"
Hồng Thạc nhìn sang bên cạnh Tấn Vương, nơi đó còn có một người khác đang đứng, là Bàng Chẩn, một trong hai nguyên soái được định ra trước khi Tấn quốc xuất chinh, đã ngoài năm mươi tuổi.
Tấn Vương nheo mắt, lại thở dài: "Chỉ cần tôn tử của quả nhân có tám phần năng lực của hắn, quả nhân cũng không lo ngôi vương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802931/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.