Vệ Trăn lắc đầu, chỉ nói, Tấn Vương là người lạnh lùng như vậy, tuyệt đối không phải kẻ dễ gần.
Nàng thở dài: "Không biết chiến sự và loạn thế này, khi nào mới kết thúc..."
"Rất nhanh thôi.". Hắn khẽ nói: "Chờ thêm một chút."
"Chữa bệnh trước hết phải chữa tâm, nương nương lòng dạ rộng mở, nhất định sẽ khỏe lại. Ta biết một danh y, đợi chiến sự kết thúc, có thể đưa đến để chữa thương cho nương nương."
"Cho nên, xin nương nương, hãy chờ thêm một chút."
Vệ Trăn cười đáp, nói nàng cũng tin chiến sự sẽ nhanh chóng kết thúc, tin vị Tấn Vương trẻ tuổi kia có thể dẹp yên loạn thế, nhưng thân thể nàng thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vệ Trăn có thể cảm nhận được độc cũ trong cơ thể lan tràn, thân thể nàng nhanh chóng suy yếu đi.
Tấn Lam bầu bạn với nàng ba tháng, vào cuối xuân đành phải rời ly cung một chuyến, nói sẽ nhanh chóng trở về tìm nàng.
Một tháng sau khi hắn rời đi, Vệ Trăn đã không thể chống đỡ thêm được nữa, khép mắt lại trong ánh xuân mơ màng.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, trên hồ nổi lên một màn sương ẩm, theo gió bay vào cửa sổ.
Những trúc giản trên bàn khẽ lay động theo gió, vài giọt nước đọng lại trên trúc giản, làm nhòe đi hai chữ "Tấn Lam".
Tấn Lam, là chỉ người đến từ Tấn quốc, như sương mù hư ảo sao...
Tấn Lam, Tấn Lam. Vệ Trăn luôn cảm thấy cái tên này có một sự quen thuộc khó tả.
Nàng lẩm bẩm vài lần, đột nhiên dừng lại.
Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802926/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.