Vệ Trăn nói: "Vậy tại sao con gái nhỏ của họ lại bị thất lạc bên ngoài, là vì không thích con gái nên bỏ rơi, hay là vì lý do gì mà buộc phải gửi con gái nhỏ đi?"
Ngụy Ngọc liên tục lắc đầu: "Sao lại là không thích? Khi gia chủ còn trẻ, trong nhà có kẻ gian làm loạn, mưu đồ chiếm đoạt tài sản và quyền lực gia tộc, gia chủ lâm vào cảnh nguy hiểm, sợ con gái nhỏ bị liên lụy, nên mới nhờ hạ nhân đưa con gái đi, chứ không phải không muốn nuôi dưỡng. Bao nhiêu năm qua ông ấy vẫn luôn tìm kiếm con gái ở nước Ngụy, ngày đêm mong nhớ, ta cũng chính là được ông ấy nhờ cậy, giúp ông ấy tìm kiếm tung tích con, khổ sở tìm kiếm bao nhiêu năm, lại không ngờ cuối cùng lại tìm thấy ở chỗ Công chúa."
Giọng Ngụy Ngọc cũng run run.
"Gia chủ thân thể ốm yếu, nằm liệt giường đã lâu, giờ chỉ muốn gặp lại con gái nhỏ một lần. Chỉ tiếc là miếng ngọc bội này là do Công chúa nhặt được, cách biệt bao nhiêu năm, cô nương đó còn sống hay không cũng không biết được…"
Vệ Trăn nghe mà lòng đau thắt, nước mắt lưng tròng, Kỳ Yến bên cạnh đưa một chiếc khăn tay, Vệ Trăn nhận lấy, lau đi nước mắt nơi khóe mi.
Ngụy Ngọc nói: "Công chúa đã có duyên với miếng ngọc bội, thần muốn nhờ Công chúa giúp một việc, viết một lá thư cho gia chủ đó, để thần mang về, như vậy cũng có thể giúp ông ấy an lòng."
Vệ Trăn cố nén không để nước mắt rơi xuống, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802911/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.