Nàng đoán rằng Tấn Vương đã nghi ngờ thì sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn sẽ phái người theo dõi họ trong bóng tối. Vệ Trăn không dám giao tiếp quá nhiều với Kỳ Yến.
Kỳ Yến nói: "Đồ ta để quên ở điện của nàng, nàng đừng quên đấy."
Vệ Trăn vừa định mở miệng, hắn đã cất bước, cùng Cơ Ốc đi về phía trước.
Thiếu niên đi cực nhanh, chỉ trong vài cái chớp mắt, đã biến mất trên hành lang.
Trở về tẩm điện, Vệ Trăn vẫn cảm thấy bất an, do dự không biết có nên sai người đi nhắn với Kỳ Yến, bảo hắn tối nay đừng đến đây.
Nến cháy từng chút một, đợi đến khi Vệ Trăn tắm rửa xong, bên ngoài gió tuyết đột nhiên lớn hơn, thổi cửa sổ kêu lạch cạch.
Vệ Trăn vừa định đóng cửa sổ, một cái bóng đã in lên khung cửa, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên: "Là ta."
Vệ Trăn vội vàng bước đến, mở cửa sổ. Bên ngoài điện trời tối mịt, gió lạnh gào thét cuốn theo tuyết lông ngỗng bay vào, chàng trai đứng giữa gió tuyết, dung nhan thanh tú lạnh lẽo, vai áo phủ đầy tuyết.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trái tim Vệ Trăn như bị một lực hút kéo lấy, lồng n.g.ự.c chua xót và căng tức, cảm xúc bị kìm nén suốt ba tháng dần dần trỗi dậy.
Nàng liếc nhìn ra ngoài: "Vào trong trước đi, đừng để người khác phát hiện."
Kỳ Yến lật cửa sổ nhảy vào, thấy thiếu nữ như đang bị chuyện gì đó quấn thân, cười hỏi: "Công chúa sao lại có vẻ không muốn gặp thần vậy?"
Vệ Trăn nói: "Không phải không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802889/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.