Nàng đã nhờ Cơ Ốc, nói rằng có vài lời muốn nói với Kỳ Yến, xin hắn giúp đưa Kỳ Yến đến.
Không lâu sau, Cơ Ốc và Kỳ Yến đến, thiếu niên rõ ràng sững sờ khi nhìn thấy nàng, như thể không ngờ nàng lại ở đây.
Cơ Ốc nói: "Hai người ở đây, ta ở ngoài giúp hai người canh chừng. Nhưng phải nhanh lên, lát nữa đại quân sẽ khởi hành."
Cơ Ốc đóng cửa lại cho hai người.
Vệ Trăn nói: "Mấy ngày nay chàng đều ở ngoài cung, ta muốn gặp chàng nói vài lời cũng không có cơ hội."
Nàng nhìn Kỳ Yến từ trên xuống dưới, cười nói: "Ta chưa từng thấy vẻ oai phong của Thiếu tướng quân khi mặc giáp."
Thiếu niên một thân giáp bạc mới tinh, vai rộng eo thon, đứng đó đã che khuất gần hết ánh nắng.
Kỳ Yến thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên, lông mày liễu khẽ nhíu, môi son hé mở, muốn nói gì đó nhưng mãi không thốt nên lời.
Kỳ Yến nhẹ giọng nói: "Nàng không cần lo lắng cho ta, Tấn Vương đã hứa với ta, chỉ cần lần này ta thuận lợi giúp ông ấy dẹp loạn Sở quốc, ông ấy sẽ ban thưởng cho ta, cho phép ta thực hiện bất cứ tâm nguyện nào."
Vệ Trăn "ừm" một tiếng: "Vậy Thiếu tướng quân trên đường phải cẩn thận."
Vệ Trăn nhìn hắn thật lâu, đột nhiên bước tới, vươn tay ôm chặt lấy hắn, Kỳ Yến sững sờ, hơi ấm của thiếu nữ xuyên qua lớp giáp truyền đến người hắn. Hắn cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Vệ Trăn, cũng khẽ ôm lấy nàng.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có bóng người lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802879/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.