"Môn toán học của ngươi, trước đây ở Sở quốc đã học qua chưa?"
Tấn Vương cầm một cuộn trúc giản trên tay, từ từ mở ra, Vệ Trăn nhìn rõ đó chính là bài tập nàng đã nộp.
Tấn Vương nói: "Con gái nhà quý tộc, dù có học một số môn, cũng đa phần học thư họa lễ nghi của quý tộc, ít khi liên quan đến môn học này."
Vệ Trăn nói thật: "Bẩm Đại Vương, từ sau khi tổ phụ qua đời, gia nghiệp liền giao cho con và đệ đệ, cho nên những năm này, con vẫn quản lý phong địa của nhà. Môn toán học đó con chưa từng học qua, nhưng trong đó có nhiều thứ, con đều hiểu và đã dùng qua."
"Ồ?" Tấn Vương nghe vậy thì tỏ ra hứng thú: "Ngươi từng quản lý một vùng phong địa."
Vệ Trăn gật đầu: "Vâng. Đệ đệ quản lý chính sự trong quân, con thì phụ trách quản lý thuế má, đất đai và những việc liên quan của phong địa, tuy nhiên vì đệ đệ còn nhỏ, một số quyết sách đều do con quyết định."
Tấn Vương nhìn Vệ Trăn một lát, đột nhiên gọi: "Hồng Thạc."
"Nô tài có mặt."
Tấn Vương nói: "Đi lấy tất cả các sổ sách ghi chép chi tiêu trong cung ba tháng trước mang đến đây."
Vệ Trăn ngẩn ra, Tấn Vương đã nói: "Nếu ngươi nói ngươi từng học môn toán học, quả nhân tin, nhưng nếu nói từng quản lý một vùng phong địa, quả nhân lại thực sự nghi ngờ."
Đôi mắt sâu thẳm của ông ấy toát ra vẻ uy nghiêm: "Nếu ngươi muốn quả nhân tin lời này, hôm nay hãy ở đây với quả nhân, tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802864/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.