Vệ Trăn có thể từ những việc nhỏ suy đoán tính cách của một người, ban đầu nàng tưởng người trước mắt hẳn là quân tử như ngọc, nhưng nhìn vào đồ trang sức hắn đeo, dường như không phải vậy.
Vệ Trăn dịu giọng nói: "Chuyện hôm nay, là ta đã làm phiền Cơ Uyên Điện hạ, nếu Điện hạ không chê, lát nữa ta sẽ sai y công bên cạnh đến xem lưng cho Điện hạ, y công đó y thuật tinh xảo, chữa bệnh tất khỏi."
"Không cần." Khuôn mặt hắn lạnh lùng: "Là lỗi của cung nhân dọn dẹp thư các hôm nay, không phải lỗi của nàng, không cần nhận trách nhiệm, vả lại ta cũng không sao."
"Nàng muốn tìm quyển sách nào?" Cơ Uyên hỏi.
"'Bắc Thủy', một tập phổ ghi chép phong tục và ca d.a.o phương Bắc."
Cơ Uyên thân hình cao lớn, sừng sững như núi ngọc, vừa đứng chắn trước mặt nàng liền che mất quá nửa ánh sáng. Hắn với tay lấy xuống một quyển sách từ ngăn cao nhất của giá, đưa cho Vệ Trăn: "Là cái này sao?"
Vệ Trăn nhận lấy, nhìn thấy chữ trên đó, cười nói: "Đúng là cái này."
Đã lấy được sách, Vệ Trăn liền cáo lui, rời đi trước.
Trở lại vương điện, các đại thần đều đã rời đi, chỉ có Tấn Vương ngồi sau án thư xem tấu chương, thấy nàng đến liền hỏi: "Bảo ngươi đi lấy sách, sao lại mất nhiều thời gian đến vậy?"
Vệ Trăn yểu điệu hành lễ: "Hài nhi ở tàng thư các gặp Thất Điện hạ. Lúc đó có trúc giản rơi xuống từ giá sách, may nhờ Thất Điện hạ dùng thân mình che chắn, hài nhi mới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802842/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.