Vệ Trăn liếc mắt xuống, vừa vặn Cơ Ốc cũng đang nhìn nàng, đối phương có vẻ lúng túng, má ửng hồng, quay ánh mắt nhìn Tấn Vương: "Tổ phụ, tôn nhi nghe nói tiểu quốc phía tây cống nạp hai con ch.ó nhỏ, không biết Tổ phụ có thể ban cho tôn nhi không?"
"Hôm nay ngươi đến là vì chuyện này sao?" Tấn Vương hỏi.
"Vâng, Tổ phụ cũng biết, tôn nhi chỉ có chút chí hướng này, bình thường trồng trọt, nuôi vài con ch.ó nhỏ. Nghe nói ch.ó nhỏ Tây Vực lông dài, toàn thân trắng tuyết, nếu Tổ phụ thấy ồn ào, chi bằng ban cho tôn nhi đi."
Tấn Vương nói: "Ngươi gần đây từ Sở quốc trở về, càng ngày càng ham chơi mất chí rồi."
Cơ Ốc vội vàng giải thích: "Những việc Tổ phụ bảo tôn nhi làm, tôn nhi chưa từng quên. Vừa về Tấn quốc đã đi xem ruộng đồng. Ruộng tốt ngoài kinh thành, lần này theo phương pháp của tôn nhi mà canh tác, phát triển rất tốt, đến mùa thu, thu hoạch có thể tăng thêm ba phần."
Tấn Vương nghe xong, mới gọi hoạn quan bên cạnh: "Hồng Thạc."
Lão hoạn quan lập tức hiểu ý, ra hiệu cho Kỳ Yến đến hậu viện dắt hai con ch.ó nhỏ đến.
Một lát sau, Kỳ Yến dắt ch.ó đến, hai con ch.ó nhỏ còn chưa cao bằng nửa đầu gối người, chạy lạch bạch vào, vừa vào điện đã sủa ầm ĩ không ngừng.
Cơ Ốc ngồi xổm xuống, xoa đầu hai con ch.ó nhỏ, rồi đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Tổ phụ đã giữ cho tôn nhi."
Hắn lại chắp tay nói: "Hiện nay thiên hạ đang gặp đại hạn, mong Tổ phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802840/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.