Vệ Trăn mắt ngấn lệ, cười nói: "A Lăng, đệ trở về Sở quốc, quản lý tốt đất phong mà Tổ phụ để lại, rồi đệ sẽ tìm một cô nương thật lòng yêu thương đệ, ở bên đệ, sau này đệ cũng sẽ có gia đình riêng, đệ sẽ không cô độc đâu."
Vệ Lăng nghe ra Vệ Trăn đang dặn dò chuyện sau này của hắn, khóe mắt ướt át: "Vậy phải bao lâu nữa, a tỷ?"
"Sẽ không lâu đâu. Mọi chuyện rồi sẽ thuận theo tự nhiên mà đến."
Dù hắn và nàng không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã ở bên nhau, nương tựa vào nhau mà lớn lên, đối với họ, đối phương chính là chỗ dựa lớn nhất. Giờ đây cuối cùng cũng phải chia xa, bước đi trên con đường định mệnh của riêng mình…
Vệ Lăng lại ôm chặt nàng, Vệ Trăn chưa từng thấy hắn khóc nhiều như vậy, lồng n.g.ự.c hai người áp vào nhau, khoảnh khắc này tâm hồn giao hòa.
Nàng kiềm chế cảm xúc trong lòng, run rẩy nói: "Đệ đệ, ta tin chúng ta sẽ có ngày trùng phùng."
Vệ Trăn mừng vì chia tay hắn vào lúc hoàng hôn, nàng nghĩ, dù nhiều năm sau nhớ lại ngày hôm nay, cũng sẽ nhớ ánh sáng hoàng hôn lúc đó chiếu lên người ấm áp biết bao nhiêu.
Trong mắt nàng cũng rơi vài giọt lệ.
Bên tai vang lên tiếng vó ngựa "thập thịch", một bóng người in xuống bên cạnh họ.
Thái tử thúc ngựa, sốt ruột nói: "Hai tỷ đệ các ngươi nói xong chưa?"
"Nói xong rồi." Vệ Trăn khẽ nói.
Nàng như vuốt lông cho chú ch.ó nhỏ, vuốt ve tóc Vệ Lăng: "A Lăng, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802828/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.