Kỳ Yến không biểu cảm cúi người, nhặt miếng ngọc bội rơi trên đất, đồng thời thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, thẳng thừng c.h.é.m vào tay bà lão.
Chỉ nghe một tiếng ai oán, cánh tay bà lão đã bị chặt đứt.
Kỳ Yến đứng dậy đi về phía Vệ Trăn, bàn tay dính m.á.u nắm miếng ngọc bội, đưa trả lại. Vệ Trăn nhận lấy.
Đứa cháu trai của bà lão thấy cảnh này, đã sớm bò lổm ngổm chạy mất, đâu còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của bà lão nữa? "Công chúa…" - Bà lão đau đớn quằn quại như con lươn trên đất, dính đầy bùn vàng.
Vệ Trăn lộ vẻ lạnh lùng, không muốn quản bà ta nữa, quay người nói với người bên cạnh: "Tìm một thị vệ, đưa đứa bé đến thành phố gần nhất."
Binh lính chắp tay: "Vâng."
Vệ Trăn đi về phía xe ngựa, giọng Cảnh Hằng vang lên bên cạnh: "Vệ Trăn, nàng xem nàng đối xử tốt với họ, họ có nhớ ơn nàng một chút nào không? Ta vừa rồi đã nhắc nhở nàng rồi, những kẻ tiện dân hạ đẳng này, chẳng khác gì những con đỉa hút máu."
Lời nói đầy châm biếm.
Vệ Trăn đang định mở lời, Kỳ Yến đã nhanh hơn một bước đưa tay, đỡ nàng lên xe ngựa.
Kỳ Yến khẽ nhếch môi: "Thái tử không chỉ trích sự tham lam của bà lão kia, sao lại quay ra chỉ trích lòng tốt của Công chúa? Thái tử Điện hạ sống trong nhung lụa, sinh ra đã phú quý, nhưng dựa vào đâu mà lại cao ngạo khinh thường tất cả những người khác?"
Cảnh Hằng cười lạnh: "Cô chẳng qua chỉ là có lòng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802815/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.