Một tia nắng chiếu vào trong xe, làm mắt nàng đau nhói.
Nàng ngồi dậy, trái tim thắt lại từng cơn, trong mơ nàng và Kỳ Yến đồng cảm, dường như đã cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Hắn rời quê hương, muốn lập nghiệp ở Tấn quốc, nhưng sau khi Tấn Vương c.h.ế.t, lại bị lưu đày lần nữa.
Lần này, người thân duy nhất, chú ngựa đã cùng hắn lớn lên, cũng rời bỏ hắn mà đi.
Hắn nén nỗi đau tột cùng, lê thân thể bị thương bước đi trong sa mạc vô tận.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Trời đất rộng lớn biết bao, nhưng không có một nơi nào cho hắn dung thân.
Người ngoài xe nghe thấy tiếng nức nở của nàng, vén rèm lên, liền thấy thiếu nữ tóc xõa ngồi đó, đôi mắt đen láy ướt át, ngập tràn hơi nước.
Kỳ Yến hỏi: "Nàng sao vậy?"
Vệ Trăn vén chăn ra, quỳ gối bò đến bên cửa sổ. Trong sâu thẳm trái tim nàng nảy sinh một ý nghĩ, đột nhiên muốn ôm lấy hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Phía trước, Tấn quốc đang chờ đợi họ, tuyệt đối không phải là một con đường bằng phẳng.
Tình cảnh của họ, e rằng là hiểm nguy trùng trùng.
Thiếu nữ cúi đầu, ánh sáng lạnh lẽo buổi sớm chiếu vào, trải qua mái tóc đen nhánh, làn da mịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802812/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.