Kỳ Yến cúi đầu, nói: "Những điều nàng vừa nói đều là vì người khác, vậy còn nàng thì sao, nàng có nguyện vọng gì cho riêng mình?"
Vệ Trăn trầm ngâm một lúc lâu, vuốt ve ngọc bội bên hông, khẽ nói: "Tìm được thân sinh phụ mẫu của ta."
Kỳ Yến nói: "Họ có để lại tín vật gì không?"
"Có." - Vệ Trăn tháo ngọc bội, đưa ra ngoài qua khe rèm.
Kỳ Yến đặt ngọc bội trong lòng bàn tay vuốt ve, đưa tay lên ngắm kỹ dưới ánh trăng. Ngọc bội trong suốt, khắc hoạ tiết đằng xà, chính giữa khắc một chữ nhỏ.
Kỳ Yến mơ hồ nhận ra đó là chữ "Ương".
"Tổ phụ nói, Ương có nghĩa là trung tâm, mặt trời mọc ở trung tâm, rực rỡ khắp bốn phương, ý nói ta ở trung tâm trời đất, ngọc bội này là mẫu thân ta để lại cho ta, nhũ danh của ta là Ương."
Vệ Trăn nói: "Vậy thiếu tướng quân thì sao, thiếu tướng quân có nhũ danh hoặc tự không?"
"Có. Cũng là mẫu thân ta đặt cho ta."
Vệ Trăn vốn định hỏi theo thói quen, nhưng sau đó nghĩ đến tự của nam tử chỉ người thân mật mới được gọi. Nàng hỏi thẳng như vậy... có chút không hay.
Kỳ Yến lại trực tiếp nói cho nàng: "Gọi là Lan Tinh."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802807/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.