"Công chúa từ xa đến, phủ chúng ta có phần tiếp đón không chu đáo, không kịp chuẩn bị, đây là những thứ nô bộc vừa ra phố mua về, Công chúa tạm dùng qua đêm, đợi ngày mai sẽ đưa thêm y phục và trang sức tốt hơn đến cho Công chúa." - Quản gia già nhẹ nhàng nói.
Vệ Trăn vội nói: "Không cần khách sáo như vậy, cứ xem ta như khách bình thường là được."
Quản gia mỉm cười nhẹ, vẫy vạt áo, người hầu phía sau bước lên, trên tay còn bưng một cây đàn gỗ.
Chỉ liếc mắt một cái, cây đàn đó đã thu hút sự chú ý của Vệ Trăn.
Nàng bước tới, nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc lên dây đàn. Cây đàn này lấy gỗ ngô đồng làm thân, lấy ngọc làm chốt, tinh xảo và quý giá, nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Quản gia mỉm cười nói: "Cây đàn này là vật cũ của Công chúa Cơ Cầm, tiểu chủ biết Điện hạ muốn luyện đàn, đặc biệt sai nô tài mang nó từ kho ra cho Điện hạ."
Vệ Trăn từ từ rút tay về: "Là vật cũ của Công chúa Cơ Cầm?"
Quản gia nói: "Công chúa Cơ Cầm có rất nhiều đàn, có tới hai kho đầy, cây đàn này chỉ là một trong số đó, Điện hạ cứ dùng thoải mái."
"À phải rồi, tiểu chủ còn sai chúng ta mang đến một ít thư giản, đây là những bản nhạc Công chúa để lại, Điện hạ có thể xem qua."
Người hầu cẩn thận đặt cây đàn gỗ và thư giản lên bàn. Mọi thứ đã đưa xong, họ cũng cáo lui ra ngoài.
Vệ Trăn ngồi xuống bên án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802799/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.