Nàng rụt tay lại, rèm trúc "xoạt" một tiếng hạ xuống.
Mặc dù không có cái lý là tặng đồ cho đối phương thì đối phương phải nhận, nhưng dù sao đây cũng là thứ Vệ Trăn đã tốn không ít công sức làm, bị từ chối thẳng thừng như vậy, trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Nhưng Vệ Trăn chỉ thất vọng một lát, khẽ mỉm cười, quay người nói với Lương Thiền: "Cứ cất chiếc nón lá đi đã, rồi sẽ có lúc dùng đến."
Vừa dứt lời, bên ngoài giọng Kỳ Yến vang lên: "Ta không nói là không thích."
Ánh mắt Vệ Trăn xuyên qua khe hở của rèm trúc bắt được khuôn mặt hắn: "Nhưng thiếu tướng quân không phải nói không cần sao?"
Kỳ Yến tiến lại gần xe ngựa: "Chiếc nón lá đó là nàng làm cho ta?"
Vệ Trăn lập tức phủ nhận: "Không phải."
Vệ Trăn ngồi như trên đống lửa, má nàng dần nóng lên, cảm thấy hình như hắn đã phát hiện ra điều gì đó? Bên ngoài không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa giòn giã, rất lâu sau hắn mới nói: "Hôm qua thị vệ mang rèm trúc dự phòng vào xe của nàng, ta ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nàng làm nón lá."
Một cảm xúc nóng ran tức thì từ đỉnh đầu đổ xuống, lời nói dối của Vệ Trăn bị vạch trần ngay trước mặt, đầu ngón tay nắm chặt vạt váy.
Nàng từ nhỏ nàng đã bị nuôi dạy nghiêm khắc với tư cách là thái tử phi tương lai, trước mặt mọi người đều có thể thể hiện sự đoan trang, chỉ khi đối mặt với Kỳ Yến, gần đây nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802780/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.