Hắn nhớ rất rõ: ánh trăng, bụi cỏ, thiếu nữ, hồ nước. Nàng nổi lên rồi chìm xuống trong nước, bờ vai, xương quai xanh, eo, đôi chân, khắp người không có chỗ nào là không đẹp, chỗ đầy đặn thì như núi xuân, chỗ thướt tha thì như liễu rủ, làn da trắng ngần như ngọc, rực rỡ chói mắt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhìn thấy tất cả. Huống hồ sau đó nàng chỉ mặc một chiếc váy xuân mỏng manh đứng trước mặt hắn.
Thật ra chuyện này hôm nay là hắn vô tình bắt gặp, nhưng nếu nàng muốn hắn chịu trách nhiệm, hắn cũng sẽ hoàn toàn chấp thuận, không hề thoái thác.
Vệ Trăn khẽ cong đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng cười nói: "Ta nói Thiếu tướng quân không cần chịu trách nhiệm với ta là thật lòng, là sợ trong lòng Thiếu tướng quân có gánh nặng. Thiếu tướng quân nói vậy là tốt rồi."
Nàng trở lại chỗ ngồi của mình, tay đặt lên dây đàn: "Thiếu tướng quân vừa nói đến đâu rồi?"
Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nàng dường như thật sự không có suy nghĩ nào khác, đột nhiên nói: "Nếu ta nói, ta đã nhìn thấy hết rồi thì sao?"
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, mắt mở to, lập tức hoảng loạn vô cùng.
Kỳ Yến cười nói: "Chỉ đùa nàng thôi."
Mặc dù Kỳ Yến nói là đùa, nhưng Vệ Trăn không thể không để tâm, nàng lấy hết dũng khí mới hỏi hắn đã nhìn thấy bao nhiêu, lo lắng chờ đợi một câu trả lời, vốn nghĩ, dù Kỳ Yến có nói đã nhìn thấy hết, nàng cũng sẽ không để hắn chịu trách nhiệm… Nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802777/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.