Trên mặt Cảnh Hằng mang theo nụ cười sâu sắc: "Cô để Vệ Chương gánh tội thay nàng, không để hắn khai ra nàng, bởi vì một khi phụ vương biết chuyện này, nàng tuyệt đối không thể còn yên ổn làm tiểu thư Vệ gia. A Trăn, nàng thật sự không hiểu nỗi khổ tâm của ta sao?"
Hắn nhìn thấy đôi mắt thiếu nữ trước mặt đỏ hoe, không phải vì khóc, mà giống như vì xấu hổ và tức giận: "Điện hạ lấy chuyện này uy h.i.ế.p ta?"
Cảnh Hằng lắc đầu: "Sao lại là uy hiếp? Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến ngày cưới của chúng ta, trong cung đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, nàng cứ yên tâm chờ gả, sau này phu thê chúng ta là một, ta thề tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này nửa lời."
Vệ Trăn nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn ta miệng nói không phải uy hiếp, nhưng lời nói lại đầy uy h.i.ế.p và dụ dỗ, như một con d.a.o đồ tể dính máu, cứa sâu vào vết sẹo trong lòng nàng.
"Vậy thì Thái tử Điện hạ cứ đi nói với Quân thượng đi." Vệ Trăn nhẹ giọng nói.
"A Trăn muốn ta đi gặp phụ vương?"
Vệ Trăn bước đến gần hắn, ngẩng đầu nói: "Vâng, Điện hạ cứ đi đi, nhưng Thái tử Điện hạ dám tố cáo ta sao? Đêm đó ta suýt nữa đã thất thân với Lục Điện hạ, ai là chủ mưu phía sau chuyện này, lẽ nào ta không biết? Vệ Chương sắp đặt tỉ mỉ, nhưng liệu có thể không có ý của Điện hạ trong đó? Ít nhất thì Thái tử Điện hạ rõ ràng biết ai là chủ mưu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802737/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.