"Trước đây những lần con và Vệ Dao tư thông, bổn cung đều nhắm một mắt mở một mắt, làm như chưa từng thấy. Nhưng hai ngươi đã lén lút qua lại, lại không biết làm kín đáo hơn một chút sao?"
Lời lẽ mang ý trách móc, không phải trách Thái tử và Vệ Dao tư tình, mà là trách họ để người khác phát hiện.
"Vệ gia mẫu nữ quả nhiên một giuộc, muội muội tốt của bổn cung năm xưa chưa xuất giá đã lén lút với nam nhân có gia đình, thậm chí còn m.a.n.g t.h.a.i trước. Chính bổn cung đã dọn dẹp mọi chuyện cho nàng, cuối cùng giúp nàng toại nguyện gả vào Vệ gia. Giờ đây, nữ nhi của nàng cũng đi theo vết xe đổ đó."
Thái tử nói: "Mẫu hậu sao có thể đổ hoàn toàn lỗi cho A Dao? Là do con cũng có ý với nàng ấy, nên mới lén lút qua lại với nàng."
Vương hậu nghe hắn hết mực bảo vệ Vệ Dao, liên tục lắc đầu rồi nói: "Sự việc đã đến nước này, Thái tử có tính toán gì trong lòng?"
"Hiện tại, việc ưu tiên là ổn định Vệ gia trưởng nữ. Vệ Trăn nói muốn hủy hôn, chẳng qua là do nhất thời tức giận, lời nói trong lúc bực tức. Dù trong lòng có oán hận, nhưng nàng ấy cũng biết việc hủy hôn khó khăn đến nhường nào."
Vương hậu nhìn hắn đầy ẩn ý.
Thái tử vẻ mặt điềm nhiên: "Nàng ấy làm loạn như vậy cũng chỉ để đòi một lời giải thích. Cứ cho nàng đủ thể diện, mọi chuyện đều thuận theo nàng là được, Vệ Trăn cũng không phải người ngu ngốc, tự sẽ theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802719/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.