Hai người nhìn nhau, Vệ Lăng bật cười: "Thì ra a tỷ quan tâm chuyện này."
Thiếu niên nói tiếp: "Trước đây bọn họ cứ lởn vởn trước mặt ta, ta đã thấy ghê tởm vô cùng, giờ xảy ra chuyện này, ông ta còn muốn ta giúp bọn họ, thật là mơ mộng hão huyền."
Môi Vệ Trăn khẽ cong lên. A đệ từ khi nắm quyền Vệ gia, đã có thể tự lập, cai quản không ai không phục, nhưng tính cách thì rõ ràng vẫn là một đứa trẻ lớn chưa tới.
"A tỷ,..." thiếu niên nghiêng đầu nhìn sang, gió thổi tung mái tóc, đôi mắt hắn đen láy, tuấn tú nhưng sắc sảo: "Đợi sau tiệc thọ của Thái hậu, tỷ sẽ phải gả vào cung, sau này chúng ta không thể ngày ngày gặp mặt như bây giờ nữa, a tỷ cứ yên tâm, ta sẽ để Vệ gia dưới tay ta đi một con đường mới, sau này ta cũng như Kỳ Yến, đi lập công, để a tỷ trong cung có tiếng nói và chỗ dựa."
Mẫu thân mất sớm, hai tỷ đệ họ chưa bao giờ có khoảng cách, nương tựa vào nhau mà lớn lên, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn nghe những lời này, khóe mắt bỗng dâng lên một luồng ấm áp.
"Không cần đệ phải lập công gì cả, như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.