Vệ Trăn nhớ lại đêm đó, khóe mắt không kìm được hơi đỏ hoe, nhưng vẫn mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.
"Lục Điện hạ,..." Vương hậu lại gọi Cảnh Khắc, mấy lần trước không nhận được hồi đáp, thái độ rõ ràng có chút mất kiên nhẫn: "…nếu Điện hạ không có việc gì, bổn cung sẽ cho tất cả những người này lui xuống."
Vương hậu đứng dậy, bộ áo bào lộng lẫy trượt từ bậc thang xuống đất, hai tay giấu trong ống tay áo rộng, nhìn người đàn ông trên giường với vẻ kiêu ngạo.
Ái thiếp nghe vậy quay người lại, nói với Cảnh Khắc: "Vương hậu Điện hạ sắp đi rồi. Thiếp nói một câu, Điện hạ gật đầu hoặc lắc đầu là được, đêm đó trong noãn điện, có phải có thích khách đột nhập làm Điện hạ bị thương không?"
Vệ Trăn cụp mắt xuống, nhìn bàn tay hắn đặt bên giường nắm chặt mép giường, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Hận ý cuộn trào trong mắt hắn, đôi mắt đỏ rực như sắp nhỏ máu.
Trong điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng xào xạc của nhang an thần đang cháy trong lư hương.
Một lúc lâu sau, Cảnh Khắc quay mặt đi, ngửa đầu thở dốc, khóe miệng dần cong lên một nụ cười.
"Đúng." Hắn khó khăn nuốt khan.
Vương hậu mặt đầy giận dữ: "Quả nhiên là hai thích khách đó, hai người đó là hậu duệ của loạn đảng, gia tộc đã bị diệt trừ nhiều năm, nhưng dã tâm vẫn chưa hết!"
Được câu trả lời như vậy, Vương hậu cũng không có ý định ở lại lâu hơn, trước khi đi dặn cung nữ chăm sóc Cảnh Khắc thật tốt.
Vệ Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802696/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.