Con đường nhỏ bên cạnh giả sơn hẹp, hai người sánh bước, áo quần cọ xát phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ. Thái tử giỏi ăn nói, nói về những chuyện thú vị gần đây ở kinh thành, Vệ Trăn mặt phụ họa, nhưng trong lòng lại đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Lúc đó bên ngoài giả sơn có cung nhân canh gác cho Thái tử, Vệ Trăn thực sự không nghe được nhiều, nhưng cũng loáng thoáng bắt được vài từ ngữ mơ hồ.
"Đừng làm loạn", "Nàng và ta nên ít gặp nhau thì hơn"…
Thái tử ôn văn nhã nhặn, đối với ai cũng lễ độ, phàm là người tiếp xúc với hắn đều khen hắn hiền hòa, đôn hậu. Nếu đối với biểu muội có nhiều sự chăm sóc, đó cũng là lẽ thường tình.
Vệ Trăn từ nhỏ đã sống ở phương Nam, nửa năm trước mới đến kinh đô, phát hiện có nhiều chuyện mình bị ngăn cách bên ngoài.
Thái tử và Vệ Dao có mối quan hệ rất tốt, là tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nàng không thể hòa nhập vào, cũng chưa từng nghĩ đến việc xen vào.
Nếu là họ hàng bình thường thì không có gì… nhưng Vệ Trăn nhạy bén nhận ra giữa hai người này, hình như còn có một tầng quan hệ khác mà nàng không thể nhìn thấu.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn người kế muội đang đi phía sau. Ánh mắt Vệ Dao mơ hồ, nhìn về phía một cây hoa, như thể đang bị tâm sự vây hãm.
Trước đây nàng không để ý, nhưng sau ngày hôm nay, phải chú ý một chút rồi.
***
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802693/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.