Phượng Linh Quân không rõ hắn lúc nào thì ngất đi, chờ hắn tỉnh lại, núi tuyết đã biến mất thay vào đó là căn phòng được bày biện không thể quen thuộc hơn —— phòng của hắn.
Sao lại ở đây, Sở Kiền đâu?
Phượng Linh Quân ngẩn ra, lúc ngồi dậy không cẩn thận làm đổ chén dược đầu giường.
“Sư huynh, huynh tỉnh?” Ngoài cửa đột nhiên có người vọt vào, Phượng Linh Quân nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tử Chiếu. Không đợi hắn lên tiếng, gã liền vội vàng đi tới ấn hắn nằm xuống giường, “Huynh đừng lộn xộn, sư phụ nói huynh tổn thương nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi.”
“......”
Phượng Linh Quân mở miệng, phát hiện cổ họng hắn đặc quánh, tựa hồ đã lâu rồi không nói tiếng nào, nhất thời không thể phát ra thanh âm chỉ có thể tạo ra âm tiết khàn khàn.
Thích ứng hồi lâu, hắn nói: “Sở Kiền đâu? Đệ ấy ở nơi nào, đệ dẫn huynh đi.” Dứt lời liền muốn xuống giường.
Vương Tử Chiếu ngăn hắn lại, than thở, “Đừng nóng vội, cậu ta vẫn ổn đang nằm ở cách vách, sư phụ đã cứu hai người —— Sư phụ làm việc huynh còn không yên tâm sao? Cậu ta đã tỉnh, so với huynh còn sớm hơn.”
Phượng Linh Quân sửng sốt, Sở Kiền bị thương nặng đến vậy lại tỉnh sớm hơn hắn, hắn rốt cuộc đã hôn mê bao lâu?
Nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Vương Tử Chiếu đáp: “Sư phụ suy tính sâu xa, sợ sau khi huynh tỉnh lại không chịu tĩnh dưỡng mà chạy lung tung nên kê dược an thần cho huynh uống.”
Phượng Linh Quân gật đầu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-nang-may-van/44286/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.