*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Quỳnh
Chính là làm nhiều chuyện thất đức, sớm có ngày gặp phải báo ứng xác đáng. Ngay lúc Phượng Linh Quân kéo thân thể run rẩy gian nan xuống núi, rốt cuộc biết hối hận là gì rồi.
Hai canh giờ trước, hắn và sư đệ Vương Tử Chiếu cùng truy kích và tiêu diệt tên nghiệt dư còn lại của ma giáo, đem người đuổi đến dưới chân núi Vọng Xuân. Núi Vọng Xuân quanh năm bốn mùa như mùa xuân, tán cây rộng rãi cây cối um tùm, phù hợp để che mắt, nếu che giấu một hai người, so với mò kim đáy bể còn khó hơn.
May bọn họ đuổi nhanh, phí một phen khí lực mới tìm được tên nghiệt dư kia.
Tên nghiệt dư kia trong ma giáo cũng không phải tiểu nhân vật, trên giang hồ có thể coi là tiếng tăm lẫy lừng, công phu dĩ nhiên không tầm thường. Mà Phượng Linh Quân và Vương Tử Chiếu lại là hai đệ tử thủ hạ của chưởng môn võ lâm đệ nhất đại phái Vân Hoa, thiên phú cực cao, được chưởng môn chân truyền, tuổi còn nhỏ đã danh chấn thiên hạ, đối phó với tên nghiệt dư ma giáo này vẫn rất thoải mái.
Xong chuyện, Vương Tử Chiếu điểm huyệt người nọ, trói lại dưới cây đại thụ rồi quay đầu nhìn Phượng Linh Quân xin chỉ thị, “Sư huynh, kẻ này xử trí thế nào? Giết chết?”
Phượng Linh Quân nói: “Thử thuốc?”
Vương Tử Chiếu không rõ, “Thuốc gì?”
Phượng Linh Quân khẽ mỉm cười, “Bách nhật hồng*.”
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-nang-may-van/44273/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.