Người đàn ông không nói gì về cái tên "Vãn Vãn" này, hắn không đồng ý nhưng cũng không phản đối.
Xuân Sinh thấy hắn không nói lời nào cậu còn cho rằng hắn thích cái tên này, ngây ngốc cười nói, "Anh còn muốn ăn táo sao? "
Người đàn ông lắc đầu, "Tôi no rồi."
Nghe hắn nói no, Xuân Sinh liền cất hai quả táo còn lại.
Nói là cất, nhưng chẳng qua chỉ là cột túi nilong lại thôi, sau đó treo nó trên một cái đinh được đống vào bức tường gạch đỏ.
Người đàn ông nhìn Xuân Sinh cất táo rồi quay lại lịch sự hỏi mình: "Tôi có thể tắt đèn không?"
"Có thể."
Sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, Xuân Sinh liền rút phích cắm màu trắng ra, bóng đèn duy nhất trong căn phòng cứ như vậy tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Xuân Sinh mò mẫm đi về phía góc phòng, cậu ngồi trên sàn, lưng dựa vào bức tường gạch đỏ, tựa người vào tường một cách mệt mỏi.
Hôm nay cậu bận rộn làm việc trên công trường cả ngày, giờ này sớm hơn giờ ngủ bình thường của cậu, sự mệt mỏi và buồn ngủ ập đến như nước biển đột ngột dâng cao, trong phút chốc nó liền nuốt chửng lấy cậu, ngay cả sức lực để vùng vẫy cũng không có, vừa nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ.
Lần này cậu ngủ rất sâu, khi ngủ cũng không nằm mơ, đến bảy giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc thì Xuân Sinh đã bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức.
Cậu vừa mở mắt, thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sinh/2932874/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.