Đã ba ngày rồi Xuân Sinh không ra khỏi phòng.
Từ lúc quay về phòng cậu chưa từng bật cái đèn treo trên tường mà mình yêu thích lên, ngay cả cây súng bắn bong bóng Gatling mà cậu yêu thích cũng đã bị lãng quên, nó bị đặt ở trong ngăn kéo tủ.
Dĩnh Dĩnh vẫn mang đồ ăn lên cho cậu như thường ngày. Mặc dù tâm trạng của Xuân Sinh không tốt, nhưng cậu không tuyệt thực, mỗi ngày đều ăn sạch đồ ăn mà Dĩnh Dĩnh đem tới, cậu không hề lãng phí cho dù chỉ là một hạt cơm.
Dĩnh Dĩnh đã biết chuyện xảy ra ở phòng tiệc ngày đó, cô cảm thấy rất áy náy và rất có lỗi với Xuân Sinh, nếu như ngày đó cô đi cất vali với Xuân Sinh thì có lẽ cô đã làm chứng cho Xuân Sinh được rồi, nhưng Xuân Sinh nghe xong thì cúi đầu, "Dĩnh Dĩnh, chuyện này không liên quan đến cô, người phải xin lỗi tôi không phải là cô. "
Dĩnh Dĩnh cũng biết người ai là người nên xin lỗi cậu, nhưng mà đây là đều không thể nào xảy ra, cha con Ngụy Sưởng Huy làm sao chỉ vì vu oan cho Xuân Sinh mà cúi đầu xin lỗi cậu được?
Xuân Sinh cũng biết điều đó, cho nên cậu không nói gì, chỉ là mỗi ngày đều ngây người ngồi trong phòng, không buồn cũng không vui.
Nhưng chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cho dù mỗi ngày đều có cơm ngon ăn, nhưng Xuân Sinh lại gầy đi hẳn một vòng.
Bây giờ cậu rất muốn rời khỏi nơi này, muốn về nhà, quay về đường Tây Giác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sinh/2932813/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.