"Tôi không muốn, tôi không muốn!"
Đương nhiên là Xuân Sinh bị sợi dây xích này dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vì hoảng sợ mà tái nhợt đi, hai tay liều mạng muốn tháo sợi dây xích ra khỏi chân, nhưng đây đâu phải là thứ có thể dùng tay tháo ra dễ dàng như vậy được? Sợi dây xích trên mắt cá chân cậu vì bị kéo mà phát ra tiếng "đinh đinh" chói tai, nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cậu cũng không tháo ra được, cậu bị hắn khóa chặt bên giường.
Biết được mình không thể dùng tay không mà tháo ra nên Xuân Sinh quay sang cầu xin Ngụy Đình Chi, cậu quỳ gối trên giường, nắm lấy cổ tay hắn mà đau khổ cầu xin, "Ngài Ngụy, tôi biết mình không được chạy lung tung, tôi biết, nên là anh không cần phải xích tôi lại, tôi cầu xin anh. "
Ngụy Đình Chi vô cảm nhìn sự lúng túng và sợ hãi của cậu, hắn không rút tay về, nhưng cũng không tháo dây xích ra cho cậu, lạnh lùng thốt ra hai chữ, "Không thể. "
Mục đích của việc xích Xuân Sinh lại chính là muốn cậu ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù dùng Dĩnh Dĩnh để uy hiếp Xuân Sinh cũng có tác dụng nhưng cũng chỉ trong khoảng thời gian nhất định, chỉ cần hắn không có ở đó thì sự uy hiếp giảm đi rất nhiều.
Nếu muốn Xuân Sinh ngoan ngoãn nghe lời không đi lung tung thì chỉ có thể dùng cách mạnh bạo hơn, muốn cậu nếu sau này có ý định đi lung tung thì sẽ nghĩ tới hậu quả này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sinh/2932798/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.