"Đình Chi không phải là bệnh nhân tâm thần..."
"Anh ấy không phải."
Đoạn video chưa tới một phút đã nhanh chóng được gửi đến nhà họ Ngụy, hình ảnh cuối cùng trên màn hình TV LCD là Xuân Sinh cúi đầu không chịu nói Ngụy Đình Chi bị bệnh tâm thần như ý bọn bắt cóc, mặc dù chất lượng của đoạn video không cao, nhưng Ngụy Đình Chi vẫn có thể nhìn thấy máu và nước mắt của Xuân Sinh.
55 giây ngắn ngủi này đối với Ngụy Đình Chi mà nói thì không khác gì tra tấn, từ giây đầu tiên cho đến giây cuối cùng, mỗi một khung hình đều chứa thứ mà Ngụy Đình Chi không bao giờ muốn nhìn thấy.
Mãi cho đến khi Lâm Linh cầm điều khiển tắt TV thì Ngụy Đình Chi mới nhớ ra mình cần phải thở.
Lâm Linh nặng nề nhìn hắn, "Trong hộp chuyển phát nhanh được gửi tới chỉ có đoạn băng này, không có thứ gì khác, cũng không có tên nào liên lạc đòi tiền chuộc. "
Ngụy Đình Chi yên lặng ngồi trên cái ghế mây mà Xuân Sinh thích nhất, hắn vẫn còn gửi thấy mùi hương quen thuộc ở đây. Đây là mùi hương của người luôn ở bên cạnh hắn, ngủ chung với hắn, từng làm rất nhiều chuyện với hắn, nhưng hắn lại làm lạc mất chủ nhân của mùi hương này.
"Em ấy ngốc lắm."
Ánh mắt tràn ngập lo lắng của Lâm Linh vẫn luôn dán chặt trên người Ngụy Đình Chi, nhưng cậu ấy vẫn bị câu nói của hắn làm cho bất ngờ.
Ngụy Đình Chi đang ngồi thẳng lưng, sắc mặt hắn tái nhợt, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sinh/2932731/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.