Làm sao bây giờ, nếu mẹ biết thì cô làm sao đây?
Mạc Quân Lâm nhanh tay, cầm lấy cái chăn gần đó bao cô chặt chẽ, Từ Nghiên sợ tới cả người run lên, nước mắt rơi ra ào ào, mỗi một giây trôi qua như là lăng trì, cô tưởng tượng, nếu mà mẹ biết, thì sẽ tức giận rất nhiều. Cô nghe được tiếng bước chân, cứ nghĩ là mẹ Từ đang bước lại gần nhà vệ sinh, nhưng sau đó lại nghe tiếng rót nước, lại nghe thấy tiếng xốc chăn lên. Sau đó cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mẹ, Từ Nghiên còn không dám tin lắm, thẳng đến khi Mạc Quân Lâm thì thầm bên tai: "Dì lại ngủ rồi, em sửa sang xong rồi thì nhanh đi ngủ thôi."
Cô chậm rãi thở ra một hơi, có một loại cảm giác áp lực, giống như là từ địa ngục thoát ra vậy. Từ Nghiên cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng lại cảm thấy giận Quân Lâm, đều tại hắn, sao có thể không màng hậu quả, muốn làm liền làm.
Từ Nghiên mặc lại quần áo, sau đó chui vào giường, trùm khăn lên đầu, không nhìn hắn nữa. Ngày hôm sau, mẹ Từ cảm thấy được hai người có gì đó không ổn, lên xe lửa thì tiền trảm hậu tấu, cùng với Quân Lâm đổi vị trí, nhưng Từ Nghiên còn một bụng tức giận, chỉ một mực quay đầu ra cửa sổ không thèm nói chuyện, cũng không thèm nhìn hắn.
Mạc Quân Lâm nhỏ giọng: "Anh sai rồi, Nghiên Nghiên, em đừng giận nữa..."
Hừ, cô nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.
Ngồi trên xe lửa bao lâu, hắn ân cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sac-tran-day-cuop-tinh/259967/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.