Nếu mẹ biết, khẳng định sẽ nổi điên, còn có những cậu xung quanh, ở trường học, họ sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, cô bỗng nhiên không dám nghĩ nhiều nữa, hậu quả thật là quá đáng sợ!
Cô thật tình không muốn ai biết chuyện này!
Từ Nghiên nuốt nước miếng, âm thanh khàn khàn cố đè nén nói ra: "Không có gì, chỉ là mình hơi đau bụng...Giờ đã đỡ hơn rồi, không có gì nghiêm trọng."
"À....Vậy là tốt rồi." Cô gái bên ngoài cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sau đó nhún nhún vai, đi đến bồn rửa tay, rửa sạch xong liền đi ra ngoài.
Mạc Quân Lâm thấp giọng nói: "Nghiên Nghiên, cảm ơn cậu."
Vừa rồi cô chỉ cần ra tiếng cầu cứu cậu bên ngoài, hắn khẳng định chết chắc. Tuy rằng, hắn biết rõ tính cách cô, cũng đoán được cô sẽ không dám nói ra, nhưng Mạc Quân Lâm không nghĩ tới, Từ Nghiên sẽ nghĩ xa tới nỗi, sợ hắn bị cảnh sát bắt đi.
Hắn còn dám cảm ơn cô? Cô mới không phải vì hắn mới nói dối như vậy! Cô cố giãy giụa, "Cậu buông mình ra.....Mình muốn đi ra ngoài! Ưm...."
Đột nhiên, hắn áp sát mặt cô, đôi môi mỏng lại phủ lên miệng cô.
Cô giơ tay lên đánh vào người hắn. Hắn mặc cho cô đánh, chỉ là nhất quyết không buông miệng cô ra. Giống như tình nhân, hôn nhau đến tĩnh mịch, cuồng điên. Còn triền miên, môi hắn rất mềm, lại rất nóng, nghiền nát cánh môi cô, vuốt ve, nóng bỏng.
Ngón tay hắn vẫn ở bên trong cơ thể cô, nhưng không có động đậy, chỉ chuyên chú hôn cô, cả đôi môi cuốn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sac-tran-day-cuop-tinh/259944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.