Ngu Tấn Hiên cúi nhìn Vân Ánh Lục, cô đang ngồi trên trảng cỏ xanh mướt, đằng sau là tán đại thụ xòa bóng, trông thật cô độc. Ngu Tấn Hiên lo lắng nhìn Vân Ánh Lục, muội ấy không sao chứ?
Bốn hộ vệ tay lăm lăm kiếm liếc thấy hai người mới đến đều là những gương mặt quen thuộc bèn khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện, nhưng nhất cử nhất động của hai người đều không thoát khỏi tầm mắt họ.
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, sương núi lẩn khuất, mịt mùng.
Người đàn ông đang làm cỏ ngẩng đầu lên, tuy trên người khoác bộ quần áo bằng vải bố đơn giản, nhưng phong thái tôn quý uy nghi vẫn không thể nào che giấu nổi.
Ánh mắt kinh ngạc của hắn giống như mũi tên sắc bén xuyên qua bóng hoàng hôn mờ ảo về phía Vân Ánh Lục. Gương mặt ấy, hình dáng ấy, đôi mày kiếm ấy, vóc dáng hiên ngang ấy, đột nhiên run rẩy khác thường.
Vân Ánh Lục ôm ngực, vẫy tay cười nói như thường. “Hoàng thượng, em tới rồi”.
Câu nói này không khác nào lời hắn nói lúc đón nàng vào cung hôm đại lễ thành hôn. “Uyển Bạch, nàng đã về rồi!”. Ngữ khí giống hệt nhau nhưng lại tràn đầy thê lương và đau xót.
Thê lương là hắn, còn đau xót là cô.
Cái cuốc trượt khỏi tay Lưu Huyên Thần rơi xuống đất, hắn bước nhanh về phía hai người. Khi Huyên Thần sắp chạy lại gần, Vân Ánh Lục đột ngột chuyển tầm mắt về phía khu rừng xa xa.
Ngoại trừ việc chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sac-nhu-the/3238319/chuong-70-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.