Chương trước
Chương sau
Đây rốt cuộc là đêm xuân gì vậy, sao lại dài dằng dặc thế này.

Nguyễn Nhược Nam ôm chặt lấy mình, hai mắt đờ đẫn nhìn vào màn đêm, bên tai nàng là tiếng sấm ầm vang khiến đôi vai mảnh mai của nàng run rẩy không thôi.

Người ta chẳng nói mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi khiến lòng người cũng rạo rực yêu thương, vậy mà sao nàng lại không có cảm giác như vậy? Giờ đã là cuối xuân, hoa đang độ rực rỡ, chồi biếc cũng đâm nõn chuẩn bị chuyển mùa khai hoa kết quả.

Có thật mùa hạ đang đến? Nhưng mùa hạ sao lại lạnh thấu xương thế này, cứ như nàng đang đứng cô độc trên đỉnh đồi đón gió?

Nàng lặng lẽ trong căn phòng tối tăm, vẻ mặt như đang chờ điều gì đó mà cũng như đang muốn giãy giụa né tránh thứ gì đó. Đêm mỗi lúc một sâu hơn, mưa càng lúc càng nặng hạt, nàng đẩy cửa bước ra khỏi phòng, những hạt mưa lớn táp mạnh lên người nàng, lạnh tê tái.

Trái tim đập từng nhịp nặng nề, một dự cảm đáng sợ bủa vây, dường như có một con quỷ đang chiếu đôi mắt thèm khát đỏ rực của nó lên tấm thân nàng.

Nhược Nam sợ hãi buông mình dựa vào cánh cửa thở dốc, nàng rất muốn chạy trốn khỏi ngôi mộ phần nguy nga này, nhưng giữa đêm đen mịt mù thế này, nàng biết đi đâu chứ?

Thái giám và cung nữ đều đã say ngủ, chỉ còn lại tiếng mưa lạnh lùng và hơi thở gấp gáp sợ hãi. Mái tóc đen ướt sũng, bộ váy lụa dính chặt làn da trắng như tuyết của nàng. Nhược Nam đưa tay vuốt nước trên tóc, chạm đến vệt nước nóng ấm trên gò má, không phải mưa, mà là nước mắt.

Là họa khó tránh thì chỉ còn cách đối mặt.

Nguyễn Nhược Nam gắng nén lại dòng suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.

Ở đầu giường sừng sững một bóng đen.

Hắn quả thực đã đến!

Nguyễn Nhược Nam ghìm chặt bàn tay run bần bật của mình, hôm nay mắt nàng không bị che kín bởi tấm khăn lụa nghiệt ngã kia, hắn cũng không khoác bộ trang phục lúc sáng, gương mặt cũng mang diện mạo khác, nhưng nàng sao có thể không nhận ra hắn cơ chứ?

Bốn mắt xuyên qua bóng tối chạm nhau, trong giây lát, tất cả chỉ còn sự yên lặng đến rợn người.

"Ái phi lại đây để trẫm ôm nào". Một giọng cười khàn khàn khẽ cất lên, Lưu Huyên Nghệ từ từ lại gần Nguyễn Nhược Nam.

"Không được tới gần, ngươi mà lại gần, ta sẽ hét lên, cấm vệ quân đang ở ngay bên ngoài". Nguyễn Nhược Nam không dám nói lớn vì sợ cung nữ hầu cận đang ngủ ở phòng ngoài sẽ nghe thấy.

Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ càng lúc càng tối đen, khóe môi hiện lên nụ cười nham hiểm, cũng không hề có ý định dừng bước. "Hét lên đi, hét lớn vào để đám thái giám, cung nữ ngoài kia được thấy cảnh ân ái của chúng ta".

Nguyễn Nhược Nam lùi vào góc tường, nàng vừa bất lực vừa hoảng sợ khóc nấc lên. "Ngươi... rốt cuộc muốn gì đây, đằng nào ta... ta cũng đã bị ngươi làm nhục rồi, ngươi buông tha cho ta, có được không?”

Lưu Huyên Nghệ ôm khối mĩ ngọc lạnh ngắt vào lòng rồi lạnh lùng đẩy nàng xuống giường. "Buông tha? Trẫm sao buông nàng ra được đây? Nàng xinh đẹp dịu dàng như vậy, trẫm yêu thương bao nhiêu còn chưa thỏa". Hắn cúi người thô bạo hôn tới tấp lên người nàng.

"Ái phi, nàng biết không? Trẫm vừa thấy mỹ nữ tâm ý đã điên đảo, chỉ muốn ngày đêm được yêu thương, ôm ấp các nàng. Sáng nay trông nàng sợ mất mật như vậy, trẫm nhìn thấy tim đã mềm như nước, nếu không vì lúc ấy đông người thì trẫm đã sớm ôm nàng vào lòng mà âu yếm, vỗ về. Nào, nào, khóc cái gì chứ, trẫm chẳng phải tốt gấp vạn lần tên hoàng đế giả mạo kia sao? Hắn chỉ biết suốt ngày cắm cúi phê chuẩn trong ngự thư phòng, làm sao biết nàng vò võ làm bạn với ánh nến trong tẩm cung này chứ. Chỉ có trẫm là nhớ tới nàng, yêu thương nàng, không quản mưa gió để đến đây sưởi ấm cho nàng...”

Nguyễn Nhược Nam tóc tai lộn xộn, tuyệt vọng buông xuôi, nàng không còn giãy giụa nữa, trơ mắt nhìn hắn xâm chiến từng tấc da thịt trên người, nước mắt như mưa. "Ngươi đóng giả làm Kì nữ quan rồi lại giả trang thành hoàng thượng. Ta liều cái mạng này để ngươi... ngươi chết không có chỗ chôn".

Lưu Huyên Nghệ mím môi chế ngự nàng dưới thân, trong tiếng nấc nghẹn ngào thống khổ của Nguyễn Nhược Nam, hắn thô bạo xâm nhập vào cơ thể nàng, ánh mắt sáng quắc như lưỡi dao. "Trẫm không cản, nàng cứ hét đi!” Hắn cúi xuống bên tai nàng, xảo quyệt thì thầm. "Tri huyện huyện Xương Bình nhất định sẽ vui mừng khôn xiết vì hành vi lớn mật của con gái lão, đám thúc thúc, bá bá, của nàng cũng sẽ vì nàng mà được vui vẻ lên trời".

"Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ?” Nguyễn Nhược Nam toàn thân run rẩy dữ dội trước sự bạo ngược của Lưu Huyên Nghệ. Giờ khắc này, nàng thật hâm mộ Cổ Lệ, cô ấy đã rời xa mọi bi ai, thống khổ ở chốn trần gian, còn nàng, giờ đây sống không bằng chết.

"Ái phi, trẫm là hoàng thượng của nàng mà! Ái phi kỳ thực rất yêu trẫm, nếu nàng không có tình cảm với trẫm thì hôm nay ở phòng giảng kinh đã sớm hét lên rồi, ở đó đông quân nhiều lính như vậy, giết trẫm dễ như trở bàn tay, trẫm sao có thể không cảm động trước tấm chân tình của nàng được? Đừng sợ, lau nước mắt đi, hưởng thụ ơn mưa móc của trẫm cho tốt vào".

Nguyễn Nhược Nam yên lặng nhắm mắt như một con cá chết để mặc cho nước mắt tưới ưới gối, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Lưu Huyên Thần, nàng nhận ra mình không hề oán hận gã đàn ông trước mặt, người mà nàng hận là Lưu Huyên Thần, vô cùng, vô cùng oán hận!

Ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời, ai oán phủ chiếu cả căn phòng, phủ chiếu cả hai bóng hình trên giường.

Tảng sáng trời ngừng mưa nhưng không khí còn rất ẩm ướt, sương mù dày đặc giăng kín cả hoàng cung.

Hai thái giám phủ Nội vụ có nhiệm vụ gõ mõ điểm canh cởi áo tơi, thổi tắt đèn lồng, mệt mỏi dụi dụi mắt. Trực đêm trong cung thật là vất vả, lê lết khắp các ngóc ngách trong thời tiết ướt át này thật là một cực hình.

"Mau nhìn...” Một thái giám trợn mắt, lay gọi người bên cạnh. Người kia vừa ngẩng đầu thì thấy một bóng đen khoác áo tơi lách nhẹ từ cửa tẩm cung Nguyễn Thục nghi, chạy về hướng sân sau.

"Á!” Hai tiểu thái giám sợ hãi nhìn nhau rồi cuống quýt đuổi theo, trên mặt đất lầy bùn là hàng dấu chân to tướng.

"Là đàn ông!” Một thái giám kinh hoàng lắp bắp, tay chỉ vào dấu chân khả nghi. Nữ nhân trong hậu cung đều là gót sen ba tấc, không ai có bàn chân lớn như vậy.

"Nguyễn thục nghi gian díu với người khác?” Thái giám còn lại lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Lời vừa dứt, tay đã gõ mõ liên hồi.

Chỉ chốc lát, cấm vệ quân đã ào tới bao vây tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam.

Đại tổng quản phủ Nội vụ cũng lập cập chạy tới hiện trường, một mặt sai người đi thông báo với hoàng thượng, một mặt căn dặn răn đe đám tiểu thái giám không được hé môi về chuyện mất thể diện của hoàng thất. May là trời còn chưa sáng, người trong các tẩm cung khác còn chưa thức giấc.

Mấy thái giám và cung nữ trong tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam đều bị gọi ra tra hỏi. Khi Lưu Huyên Thần đến, Nguyễn Nhược Nam đang thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc phủ kín chân trời.

"Ái phi, nàng không giải thích gì sao?” Lưu Huyên Thần nheo mắt cúi xuống quan sát chuỗi dấu chân khả nghi. Cấm vệ quân bẩm báo dấu chân đột nhiên biến mất ở khu rừng sau hậu cung, không, không hẳn là biến mất mà là do dấu chân của mấy thái giám của ngự thiện phòng sáng sớm ra ngoài bẻ mai giẫm lên nên không phân biệt được.

Tối hôm qua Lưu Huyên Thần phê duyệt xong tấu chương thì đã đến canh ba, vừa chợp mắt một lát đã bị La công công đánh thức báo trong ngọa phòng Nguyễn thục nghi xuất hiện một nam nhân khả nghi, hắn không bừng bừng nổi giận như mọi lần mà bình tĩnh mặc quần áo, cùng La công công đi thẳng tới hậu cung.

Người bình thường khi biết thê thiếp của mình gian díu với kẻ khác sẽ phản ứng như thế nào? Một đao đoạt mạng, bỏ lồng trôi sông, hay trói vào gốc cây thị chúng?

Trong đầu hắn thoáng nghĩ đến mấy ý nghĩ đáng sợ kia nhưng tâm trạng không hề tức giận mà chỉ thấy nặng nề.

"Hoàng thượng, người muốn thần thiếp giải thích thế nào đây? Hoàng uy của người phủ khắp hoàng cung, đến một con chim cũng không dám tự ý bay vào huống chi là một con người bằng da bằng thịt?”

Đôi môi đẹp của Nguyễn Nhược Nam nhếch lên châm chọc, giọng nói chua xót, ai oán lạ thường.

Người đàn ông này là phu quân, là quân vương của nàng, vậy mà hắn lại để một gã đàn ông khác làm nhục thê tử của mình, đó là lỗi của ai?

Hắn có tư cách gì để chất vấn nàng?

Một người đàn ông không thể bảo vệ người phụ nữ của mình hoàn toàn không đáng để nàng tôn trọng và thương yêu.

Ánh mắt Lưu Huyên Thần tối sầm lại, đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận cực điểm. "Ý ái phi là tối hôm qua không có ai tới?”

Nguyễn Nhược Nam ai oán đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, rành rọt buông từng lời. "Thần thiếp gia quyến ở tận Xương Bình, một mình cô độc đến thành Đông Dương tiến cung, thái giám cung nữ hầu hạ không rời, vậy có ai ghé đến đây? Hơn nữa, không có ý chỉ của hoàng thượng, người ngoài có thể vào đây được sao?”

Đại tổng quản phủ Nội vụ đứng bên nóng nảy tra vấn, "Vậy... vậy nương nương giải thích thế nào về dấu chân ngoài cửa sổ kia?”

"Hỏi ông trời đi, bản cung cũng rất muốn biết". Ánh mắt oán hận của Nguyễn Nhược Nam và ánh mắt dò hỏi của Lưu Huyên Thần giằng do nhau không dứt.

"Ý nương nương là chúng nô tài đổ oan cho người sao?” Đại tổng quản xoay người cúi đầu tâu với Lưu Huyên Thần. "Hoàng thượng, nếu Nguyễn thục nghi nhất định không chịu hé môi thì lão nô đã có cách".

Lưu Huyên Thần nhướn mày, "Nói đi!”

"Lão nô sẽ nghiệm thân cho Nguyễn thục nghi, để xem tối qua thục nghi có ân ái với người nào không, như thế chân tướng sự việc sẽ được sáng tỏ".

Nguyễn Nhược Nam như lá vàng trước gió, run rẩy tái mét, đồng tử co rút cả lại, khuôn mặt bệch bạc thất thần.

Lưu Huyên Thần chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, mắt toát ra một tia nhìn lạnh lẽo. "Trẫm không lạm sát người vô tội nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho kẽ nào dám lừa gạt trẫm. Hoàng cung này luôn được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng chim bên ngoài muốn vào đây trêu hoa ghẹo liễu, không phải lúc nào trẫm cũng đề phòng được. Trẫm thực sự rất hiếu kỳ trong cung nhiều cành lắm cây như vậy, chim chóc sao lại chỉ yêu mến mỗi cành hồng hạnh trong tẩm cung của Nguyễn thục nghi?”

Đại tổng quản vừa nghe lời này của hoàng thượng, nắm chắc phần nào liền vén ống tay áo, lạnh lùng nhìn Nguyễn Nhược Nam. "Nguyễn thục nghi không cần quá lo lắng, lão nô nghiệm thân là để chứng minh sự trong sạch của nương nương".

Nguyễn Nhược Nam mặt xám như tro, ngã sõng soài xuống ghế.

"Việc này rất quan trọng nên để người của thái y viện làm đi! La công công, mau truyền Vân thái y tiến cung". Lưu Huyên Thần bỗng nói.

Vân phủ đêm qua cũng không hề yên ổn, vừa có đèn lồng vừa có hội, náo nhiệt khác thường.

Vân viên ngoại và Vân phu nhân còn chưa thảo luận xong nên mở lời từ hôn với Tần gia như thế nào thì người ta đã tự mình tìm tới cửa. Tần Luận không ghé phủ thăm hỏi như mọi khi mà là do đãi tiệc bằng hữu ở một tửu lâu cách Vân phủ không xa, nên tiện đường ghé qua vấn an vợ chồng Vân viên ngoại. Bằng hữu của hắn cũng theo cùng tới đây.

Bằng hữu của Tần Luận là một người đàn ông to béo tầm bốn mươi tuổi, quần áo sang trọng, dáng vẻ cao cao tại thượng nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa, nhanh nhảu nói lần đầu đến Vân phủ không thể tới tay không, nên có một ít lễ vật tặng vợ chồng Vân viên ngoại, ngoài ra còn có thêm một giỏ dưa mật thương hạng để Vân tiểu thư giải khát.

Cùng là dưa, nhưng loại dưa này vô cùng quý giá. Người Đông Dương còn gọi đùa loại dưa này là dưa hoàng kim, ý rằng phải đổi một thỏi vàng mới mua được một quả dưa. Vân phủ cẩm y ngọc thực không thiếu huống chi là một loại dưa, có điều cũng mới chỉ nếm thử mà thôi, một giỏ dưa lớn như vậy Vân viên ngoại không khỏi có chút giật mình.

Lễ vật này dường như có phần quá trọng.

Khi hai người bước vào phủ, vừa hay chạm mặt Đỗ Tử Bân đại nhân thông thư đạt lễ đang ở bên trong thỉnh tội với vợ chồng Vân viên ngoại. Vô cớ lưu giữ thiên kim tiểu thư nhà người ta qua đêm trong phòng riêng, cô nam quả nữ mà lại để người ngoài xì xào về hành vi không đoan chính, với người chính trực như Đỗ Tử Bân, bất luận thế nào cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng. Kỳ thật hắn một phần lo sợ Vân Ánh Lục sẽ bị Vân viên ngoại trách cứ, mặt khác cũng muốn chứng minh tình cảm của bản thân với Vân Ánh Lục là nghiêm túc, nên mới quyết định sang Vân phủ thỉnh tội để Vân viên ngoại kiên định hơn trong chuyện từ hôn Tần gia.

So với Tần Luận, trong việc tuyển lựa con rể của Vân phủ, Đỗ Tử Bân vẫn tự tin chắc thắng hơn. Đỗ viên ngoại và Vân viên ngoại vốn có nhiều năm giao tình, hắn và Vân Ánh Lục trước kia cũng từng định hôn ước, lại thêm việc giờ hắn đã là mệnh quan triều đình, nắm giữ trọng trách quốc gia, hoàn toàn có đủ năng lực đem lại vinh quang cho gia tộc.

Trước khi tới Vân phủ, hắn đã nói qua chuyện này với Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục nhíu mày khó hiểu, yêu thương ai là tự do của cô, sao lại phải làm mọi việc phức tạp như vậy? Nhiều nhất là ba tháng, hôn ước của cô và Tần Luận sẽ bị hủy bỏ, như thế không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?

Cô không thể biết với gã mọt sách cổ hủ như Đỗ Tử Bân, dây dưa với một cô gái đã định hôn ước là điều hắn không thể chấp nhận. Đừng nói là ba tháng, ngay cả ba ngày, hắn cũng không chờ nổi.

Đỗ Tử Bân không giải thích gì nhiều, chỉ mỉm cười hẹn gặp lại sau bữa tối. Vân Ánh Lục miễn cưỡng gật đầu, ăn tối xong, cô không nóng lòng trở về phòng riêng như mọi hôm, mà nán lại trong phòng khách trò chuyện với cha mẹ. Trên bàn ăn của Vân phủ bây giờ có thêm một đôi đũa, phòng khách cũng được thu dọn gọn gàng, tất cả đều là vì thị vệ Giang Dũng hiện đang phụng mệnh bảo vệ an toàn cho Vân tiểu thư.

Giang Dũng có cảm giác như mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác, người ta không mời nhưng hắn vẫn phải muối mặt chây ỳ ở đây, nhưng biết làm sao được, hoàng thượng đã ra lệnh hắn phải bám sát Vân thái y không quá mười bước chân. Là người thì phải ăn phải uống, hắn cũng không phải hạng biết thơn thớt nói mấy câu khách khí sáo rỗng, nên đành mặt dày tùy theo ý chủ vậy.

Vợ chồng Vân viên ngoại là người biết ý biết tứ, Vân thái y lại rất ôn hòa, duy chỉ có nha đầu Trúc Thanh của Vân Ánh Lục thỉnh thoảng lại bắn sang Giang Dũng ánh mắt sắc như dao khiến hắn thực nuốt không trôi.

Mọi người trong Vân phủ đang nói chuyện phiếm thì người trông cửa bước vào thông báo, Đỗ công tử nhà bên có việc muốn thỉnh kiến.

Vợ chồng Vân viên ngoại liếc nhìn nhau, trong lòng tự hiểu chẳng cần nói ra. Liếc mắt nhìn Vân Ánh Lục sắc mặt vẫn bình thản như thường, cả hai lại cùng thở dài não ruột.

Đỗ Tử Bân mặc bộ cánh giản dị thường ngày, lễ phép hành lễ với vợ chồng Vân viên ngoại, ngẩng lên nhìn thấy Vân Ánh Lục, ánh mắt hắn lập tức trở nên dịu dàng khôn tả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.