Chùa Từ Ân quả thật đông như kiến cỏ, mới vừa lên núi, mùi hương đã sực nức khắp nơi. Trong bảo điện Đại Hùng, khói hương nghi ngút, đèn nến như đuốc, khắp nơi rì rầm tiếng tụng kinh gõ mõ. Bên cạnh khuôn viên chùa là vườn mẫu đơn rực rỡ sắc màu, thu hút đông đảo khách thập phương. 
Vân Ánh Lục cùng Trúc Thanh vào điện dâng hương, cô thành tâm cầu xin Phật tổ cho cô cơ hội trở về thời hiện đại bên cha mẹ, để vạch trần bộ mặt xảo trá của Đường Giai. Uyển Bạch vô cớ rơi xuống hầm thang máy, hôn mê bất tỉnh, Đường Giai ắt sẽ lại nhỏ mấy giọt nước mắt cá sấu của hắn. Nói không chừng cha mẹ cô có khi còn thương cảm Đường Giai hơn cũng nên, loại người cặn bã ấy không xứng đáng với sự tin tưởng của cha mẹ cô. 
Thắp hương xong, hai người rời khỏi điện, Trúc Thanh chợt phát hiện vẻ mặt tiểu thư đột nhiên trở nên sa sầm. Trong vườn mẫu đơn, các công tử trẻ tuổi, các tiểu thư xinh đẹp tốp năm tốp ba tản bộ giữa các bụi hoa rực rỡ, vừa đi vừa tâm sự, chẳng khác nào poster quảng cáo của Côn khúc[1] Mẫu đơn đình. Vân Ánh Lục không chút hứng thú, lạnh lùng đi dọc theo đường mòn trong hoa viên, vài vị công tử ngẩn ngơ nhìn theo, cô cũng chẳng buồn chớp mắt, lướt nhanh qua họ. 
[1] Côn khúc hay tuồng Côn Sơn là thể loại hát kịch ở Bắc Kinh, Hà Bắc và miền Nam Giang Tô. 
"Tiểu thư, hà tất cô phải ủy khuất chính mình như vậy?" Trúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-sac-nhu-the/3238204/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.