Ngày thứ nhất trôi qua khá là thuận lợi, hành trình đi cũng gặp nhiều tang thi tập kích, tuy nhiên bọn tang thi sơ cấp không phải là đối thủ của các cận vệ nhà họ Trần, họ Trương. Tiểu Tình tham gia rất nhiệt tình bởi vì cô rất là áy náy với việc ngồi không đập đầu tang thi lấy tinh hạch, cô cũng rất chi là công bằng khi chia đôi số lượng nhưng là họ không muốn nhận cái thứ đáng sợ đó (các anh vẫn chưa biết giá trị tinh hạch đối với các dị năng giả). Cô không thể nói bí mật của tinh hạch, nếu không lầm thì sau 1 năm nữa giá trị của nó tất nhiên được quân đội biết, thôi đành tuỳ cơ ứng biến, coi như cô tạm giữ số tinh hạch này cho họ, phần của cô thì tất nhiên cô xài thoải mái rồi. 
Đoàn xe lúc này ngày càng đông đảo, dân tị nạn cũng tham gia vào, Tiểu Tình lo ngại nhìn số nhân lực ngày càng đông, bọ tang thi rất nhạy cảm về sinh vật sống từ âm thanh nhỏ nhất, đoàn người di chuyển kiểu này mà không gặp chúng mới lạ. Thật sự cô muốn tách rời đoàn, đi độc lập vậy mà an toàn hơn nhưng cô chưa tự tin vào kinh nghiệm thực chiến bản thân có thể bảo vệ an toàn người nhà mình, thanh niên trong nhà chỉ còn cậu con trai bác quản gia và bác bếp, mặc dù họ can đảm nhưng không phải dị năng giả khó lòng mà chiến thắng tang thi cấp 1 nếu đụng phải, còn mẹ cô đang mang bảo bảo nặng nhọc. Nhìn thời thế cô rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-quang-vo-han/3229275/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.