Đã là lúc hoàng hôn, tiếng kêu la ở ngoài Võ Anh điện vẫn không ngừng. Đại môn đóng chặt, trên cửa sổ trắng thuần là vết máu đỏ thẫm tung tóe. 
Công chúa của Đại Tề - Tề Tiêu giống như một con thú nhỏ bị kinh sợ núp ở trong góc, cùng với tỳ nữ thiếp thân Thiển Bích rúc vào với nhau. Một đại điện vốn dĩ nguy nga tráng lệ giờ đây là một đống hỗn độn, những đồ vật đáng tiền đều đã bị đám cung nữ thái giám cuỗm đi chạy thoát thân, chỉ còn lại vài thị vệ trung thành và vài chiếc đèn cô độc chập chờn. 
Phụ hoàng cùng mẫu hậu bảo nàng ở chỗ này chờ họ, nhưng tại sao lâu như thế vẫn chưa tới đón nàng. 
Tề Tiêu đứng lên đi tới bên cửa sổ. Nàng cẩn thận mở cửa sổ ra, không đợi nàng thấy rõ tình huống bên ngoài, một mũi tên lông vũ xé gió xẹt qua chân mày của nàng, hung hăng ghim vào trên cột trong điện. Một thị vệ lanh tay lẹ mắt thấy thế thì vội vàng ôm nàng tới bên tường trốn đi. 
Ước chừng qua nửa canh giờ, đại môn bị người ta mạnh mẽ phá mở, người trong điện đều căng thẳng thần kinh. 
"Phụ hoàng! Mẫu hậu!" 
Thấy người tới là song thân phụ mẫu, Tề Tiêu kích động chạy tới, nhào tới trong lòng mẫu thân. 
"A Tiêu, con và mẫu thân mau đi ra theo cửa sau đi, sau đó ta sẽ đi tìm hai người", Tề đế nói. 
Trương Hoàng hậu mặt đẫm lệ, trong mắt là vẻ lưu luyến không rời, nhưng vẫn ôm nàng đi về phía sau điện. 
Không nghĩ tới, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phuong-yet/501427/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.