Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh đứng ở bên ngoài nhìn các ông bà chủ khác tạm biệt Lương Hân, sau đó giơ tay chào anh rồi lên xe đi. 
Có một vài người quen biết anh hỏi: “Sao vậy, chưa đi à?” 
Anh chỉ cười: “Hôm qua tôi chạy xe cả đêm, hôm nay lại uống rượu, không lái xe thì tốt hơn. Mai tôi mới về.” 
Những người đó liền đồng ý: “Ừ, an toàn quan trọng hơn.” 
Cao Kiến Quân nhìn bọn họ rời khỏi thì nói với Thẩm An Ninh: “Chúng ta ở chỗ này một đêm đi, em xin nghỉ ở chỗ quán bar một ngày được không?” 
“Được.” Thẩm An Ninh cười gật đầu, lấy điện thoại ra gọi. 
Cậu còn có 2 quán bar còn chưa nghỉ việc, đều là các quán hát đã lâu, tuy giờ xin nghỉ nhưng quản lý quán bar cũng không làm khó dễ, đồng ý rất thẳng thắn. 
Một lát sau, hoa tuyết chậm rãi rơi, nhiệt độ càng lúc càng thấp. 
Lương Hân tiễn các ông bà chủ xong liền chạy đến nói chuyện với Tiết Minh Dương. 
Hai người đứng cùng một chỗ, trên môi là nụ cười ôn hòa, có vẻ rất hài hòa với nhau. 
Chân Mạch ở xa xa nhìn bọn họ rồi xoay người đi tới trước mặt Cao Kiến Quân, giọng nhẹ hẫng: “Cao tổng, đêm nay tôi đi cùng hai người.” 
Thẩm An Ninh lập tức nắm tay Cao Kiến Quân, nhẹ nhàng lắc lắc như năn nỉ, rất sợ anh từ chối Chân Mạch, bảo hắn rằng họ muốn ở đây một đêm, ngày mai mới về. 
Hôm nay Chân Mạch chỉ uống một ly 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/3277860/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.