Vừa ăn Tết xong, bầu không khí vui vẻ còn đang kéo dài, các tiệm ăn, quán nhậu có chút quy mô đã bắt đầu mở cửa. Bất quá, hôm nay vẫn còn nhiều nơi chưa mở cửa, không có công vụ xã giao gì, người đi ăn cũng không đến mức phải xếp hàng trước cửa.
Chân Mạch thông cảm cho Thẩm An Ninh vừa lặn lội đường xa trở về, liền đề nghị vào quán lẩu gần nhà ăn, Thẩm An Ninh đương nhiên không phản đối, cao hứng bừng bừng theo Chân Mạch.
Quán lẩu này rất lớn, Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh đi tới bàn sát góc ngoài cửa sổ mà ngồi, nghe trong đại sảnh xôn xao, náo nhiệt vô cùng.
Chân Mạch đưa thực đơn cho Thẩm An Ninh, bảo cậu gọi món còn mình thì rút một điếu thuốc, từ tốn mà hút.
Chân Mạch kỳ thực không có nghiện thuốc, hút thuốc chỉ vì cho hết thời gian mà thôi. Lúc còn ở Bắc Kinh, cuộc sống hắn có rất nhiều thời gian, tâm tình lại nặng nề, buồn bã, bởi vậy liền học hút thuốc.
Thẩm An Ninh hài lòng gọi món cùng 2 chai bia, trên mặt tràn đầy tiếu ý.
Rất nhanh lẩu liền được bưng lên, nóng hầm hập mà đặt ở bếp lò giữa bàn, món ăn cũng từ từ được mang lên, đầy cả bàn.
Tất cả đều là Thẩm An Ninh làm, bỏ đồ vào nồi, sau đó cầm ly bia, cụng ly với Chân Mạch, uống một hớp lớn. Cậu ngồi một chỗ mà mi phi sắc vũ, cả người sinh động, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ba năm qua, Chân Mạch cũng sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/3277846/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.