Nắng thu lẻ loi xuyên qua lá ngô đồng trải dài trên mặt đất, mang đến một cảm giác mơ hồ mộng ảo. 
Cao Kiến Quân đứng ở bên đường, mỉm cười nhìn cao ốc Minh Châu phía trước. 
Lễ khánh thành long trọng với những thảm đỏ, nhạc lễ đã kết thúc, chỉ để lại cờ màu phấp phới và những bức hoành phi đỏ rực treo rũ từ đỉnh cao ốc xuống, khí cầu thật to phiêu diêu trong gió, khiến cao ốc thêm phần khí thế, tăng thêm phần vui mừng. 
Hôm nay, cao ốc Minh Châu 38 tầng chính thức được đưa vào sử dụng. 
Ngày mai, cổ phiếu bất động sản Minh Châu sẽ bắt đầu tăng vọt và duy trì tăng đều. 
Cao Kiến Quân gian khổ phấn đấu cho tới hôm nay, đã đứng ở đỉnh sự nghiệp, tiền đồ rộng lớn vô hạn mở ra trước mắt anh. Anh chắp tay đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất tràn đầy thỏa mãn, gương mặt đoan chính vẫn trầm ổn, cẩn trọng như thế. 
Mặt trời chiều tà tà chiếu xuống, ở trước mặt anh vạn sự vạn vật đều nhuộm đẫm màu vàng. 
Anh cười cười, mặc cho viên chức công ty bận rộn liên tục, bản thân lại lặng yên không một tiếng động mà đứng ở dưới gốc cây. 
Một lúc lâu, điện thoại di động của anh vang lên, một giọng nói lớn sang sảng vang lên: “Alo, Kiến Quân à, cậu chạy đi đâu rồi? Sao không thấy cậu ở công ty?” 
Cao Kiến Quân cười rộ lên: “Lão Hàn, tôi đang ở bên cao ốc Minh Châu. Văn phòng đã dọn tới đây rồi.” 
“Hay nha, vậy mà không nói cho tôi biết gì cả, phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/135928/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.