Edit: Thụy
Beta: Fio
-
Tạ Xuân Phi còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ Tần Túng là vào một buổi xuân ở cốc* Lạc Hà, hoa dại nở rộ dưới vách đá, gió thổi vi vu, biển hoa bồng bềnh tỏa hương thơm ngát như mật.
(*Cốc: Lũng, suối, hai bên núi giữa có một lối nước chảy gọi là "cốc". Hang, núi có chỗ thủng hỏm vào gọi là "cốc".)
Thuở ấy, Tần Túng cao hơn Tạ Xuân Phi một cái đầu, đôi mắt tỏa sáng còn hơn sao mai.
Hắn nói: "Ca ca, đệ muốn cưới huynh."
Hắn còn nói: "Đời này của đệ quyết không phụ huynh."
Tạ Xuân Phi bưng chén sứ đã vỡ tan tành trong tay, nước thuốc đen tung toé bắn lên vạt áo trắng như tuyết của y, nhuộm bẩn sắc trắng không vương một hạt bụi.
Thiếu niên mười sáu tuổi gượng cười, đôi gò má xanh xao vì bệnh liên miên theo năm tháng, cánh môi thiếu sắc khẽ cong lên: "Tần Túng, đệ còn nhỏ..."
"Đệ không nhỏ mà." Tần Túng mười tuổi mang theo sự chín chắn không hợp tuổi, nhìn Tạ Xuân Phi một cách kiên định: "Ca ca đẹp như vậy, lại là song nhi nữa, vì sao đệ không thể cưới ca ca?"
" Chuyện cưới xin phải theo lệnh cha mẹ, còn cả lời của bà mai... Quan trọng nhất là người đi cùng đệ đến hết cuộc đời phải là người mà đệ thật lòng yêu thích..."
Trông thấy ánh mắt hoang mang của Tần Túng, Tạ Xuân Phi không nén nổi nụ cười.
Tần Túng hãy còn quá nhỏ, y nói những thứ tình yêu này với hắn làm gì cơ chứ?
Chẳng bao lâu nữa Tần Túng sẽ quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phi/962675/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.