Sau đó, ta nghe thấy hắn ta nói: "Con trai của Nguyên thượng thư lại muốn giở trò đồi bại với con gái của tỷ phu mình, chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n này, bản vương thật sự là lần đầu tiên nghe thấy đấy."
Hắn ta rõ ràng là đang cười nói, nhưng cả hội trường bỗng lạnh toát, ai nấy đều kinh hãi, nhất là vị Nguyên lão thượng thư kia, lập tức quỳ xuống tạ tội: "Yến Thành Vương dạy dỗ đúng lắm, là lão thần dạy con không nghiêm!"
Hóa ra hắn ta là Yến Thành Vương.
Yến Thành Vương Tề Mạt, người dân Vô Hồ ai cũng biết, vị Vương gia này đã hơn ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, nhưng tính tình tàn bạo, hành sự độc ác. Chưa từng thành thân, nhưng lại thích đùa bỡn với kỹ nữ, những năm qua, số người c.h.ế.t dưới tay hắn ta không phải một trăm thì cũng tám mươi.
Nhưng bây giờ ta thấy, hắn ta còn giống người hơn lũ chó má nhà họ Tương kia nhiều.
Buổi tiệc bị ta và Nguyên Phong phá hỏng, kẻ mất mặt nhất đương nhiên là Tương phủ và nhà họ Nguyên. Nghe nói họ đã phải vất vả lắm mới mời được Yến Thành Vương Tề Mạt đến dự tiệc, vậy mà lại xảy ra chuyện khó coi như vậy, không biết họ đã dùng cách gì để xoa dịu mọi người, chuyện này mới dần lắng xuống.
Trời thu gió lạnh, ta chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, nhiễm phải quá nhiều khí lạnh, liền đổ bệnh.
Cảm mạo không phải bệnh nặng, nhưng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ là một đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nuong-tam-thien/3736649/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.