Hôm đó, chiếc kiệu nhỏ từ Tương phủ đến dừng ở sân, Hắc Tử hàng xóm cười nhạo nói: "Ồ, sắp đi làm tiểu thư nhà giàu rồi à? Mẫu thân ngươi vì muốn ngươi làm tiểu thư, nên mới vào núi c.h.ế.t đúng không..."
Ta cởi đôi giày đế dày dưới chân, ném thẳng vào đầu hắn.
Lúc hắn đang đau không nhìn rõ, ta lại lao đến cầm gậy sắt, đánh hắn túi bụi, đánh đến mức hắn không có sức phản kháng, người đầy vết thương, mặt mũi bê bết máu.
Ta không nói một lời, nhưng mẫu thân của Hắc Tử lại sợ hãi cực độ, bà ta che chắn cho con mình rồi chỉ vào ta mà mắng: "Đồ sao chổi, đồ sao chổi! Ngươi thật độc ác, ngươi muốn đánh c.h.ế.t nó đấy à!"
Phải, ta muốn đánh c.h.ế.t hắn ta. Kẻ nào bất kính với mẫu thân ta, kẻ đó đáng chết.
Người tới đón ta thấy ta gây họa, sợ không thể về phủ báo cáo, vội vàng đưa ta lên kiệu, mặc kệ tiếng mắng chửi om sòm của người nữ nhân kia, họ khiêng kiệu rời khỏi vùng quê nghèo khó này.
Hôm ấy, có một cô nương trong làng gả đi, kiệu hoa của nàng ta lướt qua kiệu ta, tiếng chiêng trống rộn ràng vang vọng cả một góc trời.
Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt đó, ta òa lên khóc nức nở, khóc không chút kiêng dè.
Ta hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, ta thật sự chỉ còn lại một mình.
Ngày vào Tương phủ, ta thậm chí còn không được đi cửa chính. Kiệu dừng lại trước một cánh cửa phụ trông như cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nuong-tam-thien/3736646/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.